Pháo hôi nam xứng – Chương 358-362

Chương 358

Lâm Tạ cùng Diệp Thạch đàm luận một hồi, sau đó đã bị người gọi đi.

Lý Phi nhìn theo, giật giật khóe miệng.

Tính tình Bạch thiếu thật tốt, không có một chút nào giống như bên ngoài đồn đãi cả.” Lý Phi cảm thán.

Lâm Tạ gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.” Bên ngoài đồn rằng Mộ Thần tính nóng như lửa, có cừu oán tất báo, giết người như ngóe, còn Bạch thiếu thì chính là người đi theo Mộ Thần trợ Trụ vi ngược.

Thiếu gia, ngi nghĩ như thế nào?” Lý Phi hỏi.

Lâm Tạ cúi đầu, trên gương mặt hơi ửng hồng, có chút chờ mong, lại có chút mê mang, “Ta cũng không biết.

Một nam tử như Mộ Viễn Phong, so với thì Dư Tấn tốt hơn rất nhiều.

Thật ra trước đó Lâm Tạ cũng có động tâm, nhưng bởi vì dung mạo, Lâm Tạ cũng không có nghĩ nhiều. Mà hiện tại, bởi vì thân phận của Mộ Viễn Phong mà Lâm Tạ cũng không dám nghĩ quá nhiều.

Thiếu gia, tay nghề của Mộ thiếu thế nào?” Lý Phi đổi đề tài, tò mò hỏi chuyện khác.

Lâm Tạ cười khen: “Rất là bất phàm!”

Tay nghề Mộ Thần thật sự quá tốt, đồ ăn Mộ Thần làm ra chẳng những hương vị tuyệt luân, hơn nữa nguyên khí còn nồng đậm, khiến người ta hận không thể đem nuốt luôn cả đầu lưỡi. Bạch thiếu thật sự là có phúc khí!

Thiếu gia thật may mắn, có thể ăn được đồ ăn do luyện dược sư cửu cấp làm.” Lý Phi hâm mộ nói.

Đúng vậy! Y thật sự nằm mơ cũng không dám nghĩ đến việc được ăn đồ do luyện dược sư cửu cấp làm! “Đây đều là nhờ phúc từ Bạch thiếu.” Lâm Tạ nói.

Đương lúc tâm tình Lâm Tạ khá là phức tạp, thì ngọc bội đưa tin trên tay đột nhiên vang lên.

Lâm Tạ lấy ra nhìn nhìn, sau đấy không tự chủ được nhăn lại mày.

Lý Phi tò mò hỏi Lâm Tạ: “Thất thiếu, là trưởng lão trong gia tộc gửi tin tới sao?

Lâm Tạ gật đầu: “Ừ.

Trưởng lão nói chuyện gì thế ạ?” Lý Phi hỏi.

Lâm Tạ cười khổ. Từ khi bị hủy dung, thái độ đám người trong gia tộc liền trở nên lạnh như băng, giống như y chỉ là một đống bùn nhão không trát được tường. Nhưng hiện tại một đống tiền bối trong gia tộc đều phát tin tới hỏi han y ân cần, Lâm Tạ thật sự cảm thấy da gà da vịt trên người đều nổi hết cả lên.

Họ nói, Mộ Thần vừa rời đi thì La Hòa liền bị cừu gia tìm tới cửa, phế đi đan điền, biến thành phế nhân, đời này sẽ không thể luyện chế đan dược nữa.” Lâm Tạ nói.

Lý Phi bĩu môi, vui sướng khi người gặp họa: “Đáng đời.

Lâm Tạ gật đầu đồng ý, còn không đáng đời sao. Chỉ là không ngờ rằng tốc độ đám người nhanh tới vậy.

Nhưng mà cũng đúng, cơ hội lấy lòng Mộ Thần không phải lúc nào cũng có mà.

Này là do La Hòa đắc tội Mộ Thần không nhẹ, với lại cũng có nhiều người muốn lộ diện trước mặt Mộ Thần.

Cái sân mà La Hòa đang ở là do hắn thuê, bây giờ đan lô của Mộ Viễn Phong vẫn còn ở chỗ đó, không người nào dám động tới. Nghe nói luyện khí sư tiến đến quan khán có vô số kể, có rất nhiều người tò mò về tác phẩm luyện khí mấy năm trước của Mộ Thần.

La Hòa đã xảy ra chuyện, vậy Lâm gia thì sao ạ?” Lý Phi hỏi.

Lâm Tạ mím môi, có chút lo lắng nói: “Tạm thời không có việc gì.”

Lâm gia ở trong chuyện Mộ Viễn Phong cũng có một chân, chẳng qua hiện tại vẫn có rất nhiều người đang quan vọng, nếu Mộ Thần cố ý, vậy chỉ một câu của hắn thôi, Lâm gia lập tức sẽ tai ương ngập đầu.

Thiếu gia, lần này oan uổng Mộ Viễn Phong như thế, chỉ sợ…” Lý Phi có chút khó xử nói.

Lâm Tạ siết chặt tay lại. Chuyện đó Lâm Ngọc thật sự quá đáng, lúc ấy trưởng bối gia tộc vì muốn lấy lòng La Hòa và giữ gìn Lâm Ngọc, nên đều đứng ở bên Lâm Ngọc. Nếu Mộ Viễn Phong không phải là phụ thân của Mộ Thần, vậy đời này của hắn hoàn toàn sẽ bị hủy.

Trong thư trưởng bối còn nói, Dư Tấn trên đường về Dư gia đã xảy ra xung đột với người ta, chân bị đánh gãy, đời này sẽ không còn đứng lên được nữa.

La Hòa bị phế, Dư Tấn cũng xảy ra chuyện, mà tuy Lâm gia bởi vì y cùng Mộ Viễn Phong có chút quan hệ nên tạm thời không có động tĩnh gì, nhưng thật sự ra thì việc này Lâm Ngọc có trách nhiệm không nhỏ, cho nên, người đang nhìn chằm chằm Lâm gia cũng có không ít.

Tin do các trưởng bối gửi tới đại đồng tiểu dị, đều có ý đang sám hối về thái độ gia tộc đối với y này nọ, quanh co lòng vòng nói nọ kia, ý kêu y ở trước mặt Mộ Thần nói chút lời hay về gia tộc, rồi nếu như có thể đáp lên Mộ Thần thì còn tốt hơn nữa.

… …

Lâm thiếu tìm ta?” Mộ Thần ôn hoà hỏi Lâm Tạ.

Lâm Tạ gật đầu nói: “Ta quấy rầy đã lâu, ta nghĩ cũng nên cáo từ rồi.

Mộ Thần không hiểu hỏi Lâm Tạ: “Cáo từ? Nhưng mà ta nghe nói phụ thân đã tư định chung thân với ngươi rồi mà? Ngươi không lưu lại với phụ thân sao?

Mặt Lâm Tạ tức thời đỏ lên. Y từng nghĩ tới mọi phản ứng của Mộ Thần, duy độc chưa bao giờ nghĩ tới loại này. Bên ngoài nói Mộ Thần lãnh khốc vô tình, tâm tư biến hoá kỳ lạ, đa tài đa nghệ… nhưng lại không hề có ai nói rằng Mộ Thần là một người không đáng tin như vầy!

Mộ đại sư, ngi không để ý chuyện ta cùng phụ thân ngươi đến với nhau?” Lâm Tạ tò mò hỏi.

Mộ Thần đương nhiên nói: “Vì sao phải để ý? Ta đã tìm thầy xem bát tự cho các ngươi, không có chỗ nào xung đột hết.

Lý Phi đứng phía sau Lâm Tạ, ngốc hồ hồ trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Thần.

Lâm Tạ không khỏi nghẹn lời nhìn Mộ Thần, mạch não của thiên tài quả nhiên khác người thường!

Lâm Tạ thở dài nói: “Phụ thân của ngi quá ưu tú, ta…” sợ là không xứng với hắn.

Nếu phụ thân ta biết ngươi khen hắn ưu tú, phụ thân nhất định sẽ rất cao hứng.” Mộ Thần cắt ngang lời Lâm Tạ.

Lâm Tạ: “…”

Mộ Thần nói với Lâm Tạ: “Lâm thiếu, ngươi đã tới đây nhiều ngày nhưng vẫn chưa cùng phụ thân ta giao lưu tình cảm nhỉ.

Lâm Tạ: “…”

Lâm Tạ nhìn Mộ Thần như còn muốn nói điều gì, Mộ Thần đã đứng lên nói: “Ài, Lâm thiếu, giờ ta có hơi bận, nếu ngươi có chuyện gì thì thương lượng cùng phụ thân ta đi ha.

Lâm Tạ: “…”

Mộ đại sư, ta…” Lâm Tạ gọi lại Mộ Thần.

Mộ Thần xoay người cười cười với Lâm Tạ, lần thứ hai cắt ngang lời Lâm Tạ: “Lâm thiếu, dung mạo ngươi khá là xinh đẹp, nếu ngươi nguyện ý gả cho phụ thân ta, ta tin tưởng đó là phúc khí của phụ thân ta.

Lâm Tạ: “…”

Mộ Thần cười cười, không chút do dự ly khai.

Lý Phi nhìn theo bóng dáng Mộ Thần, hồi lâu sau vẫn không hoàn hồn được, “Tính cách Mộ đại sư thật đặc biệt!

Lâm Tạ giật giật khóe miệng: “Đúng là khá đặc biệt.

Không ngờ Mộ Thần lại là người như vậy, những lời đồn đãi ngoài kia hoàn toàn chính là lừa gạt.

Lúc trước y còn nghĩ rằng Mộ Thần sẽ phản đối chuyện của Mộ Viễn Phong, nhưng không nghĩ tới Mộ Thần lại có thái độ này, quả thực giống như hận không thể sớm “gả” Mộ Viễn Phong ra ngoài ấy.

Lâm Tạ nhắm mắt lại, trong lòng mơ hồ có thêm mấy phần mong chờ.

… …

Mộ Thần đi vào luyện khí thất Bạch gia.

Ngươi đã đến rồi? Chuyên phụ thân ngươi đã dàn xếp ổn thỏa chưa?” Lăng Xuyên hỏi.

Mộ Thần gật đầu nói: “Đều đã dàn xếp tốt.

Lâm gia Thất thiếu không tồi, chỉ là người nhà của y thì” không ra làm sao cả.

Nếu Lâm Tạ gả cho phụ thân thì y chính là người Mộ gia, Lâm gia cũng không quan trọng.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Lăng Xuyên gật đầu đồng ý: “Phụ thân ngươi có thân phận như vậy, muốn tìm được một người không rắp tâm cũng khó khăn, mà bản thân Lâm gia Thất thiếu thì chính là một người tốt.” Về phần Lâm gia, một cái gia tộc nhỏ mà thôi, làm không ra mưa gió gì.

Mộ Thần nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Không nói về chuyện này nữa. Đan thuật của ngươi đã lên cửu cấp, luyện khí thuật cùng trận pháp thuật của ngươi có ta cùng nhạc phụ ngươi hỗ trợ, tăng lên bát cấp hậu kỳ thậm chí là cửu cấp thì hẳn không phải việc khó, nhưng mà minh văn cùng phù chú thì chúng ta không giúp được ngươi rồi.” Lăng Xuyên bất đắc dĩ nói.

Khác nghề như cách một ngọn núi. Tuy năm môn học thuật đều liên lụy lẫn nhau, nhưng chia ra đã lâu, chung quy liên hệ vẫn có hạn.

Mộ Thần mím môi nói: “Thật ra trong linh hồn lực ta thu từ Trang Thiên Dương một ít tri thức về minh văn và phù chú, đáng tiếc là tình thế lúc trước quá mức cấp bách, nên không thể bảo lưu toàn bộ.” Nhưng dựa vào đống ký ức vụn vặt này, tăng hai môn học thuật này tới bát cấp hậu kỳ vẫn là có thể.

Lăng Xuyên bất đắc dĩ: “Ngươi loạn tưởng gì thế? Trong tình huống lúc trước, đương nhiên bảo mệnh quan trọng hơn.

Mộ Thần nói: “Ta hiểu, chỉ là đôi khi nghĩ tới thì vẫn còn có chút tiếc nuối.

Có được chỗ tốt lớn như vậy rồi thì không nên oán giận, lòng người không đủ rắn nuốt voi.” Lăng Xuyên lắc đầu nói.

Mộ Thần nghiêng đầu cười: “Ông ngoại, ta ch nghĩ chút mà thôi.

Lăng Xuyên hỏi Mộ Thần: “Về minh văn cùng phù chú, ngươi có tính toán gì không?

Ta tính chờ sau khi hội đấu giá chấm dứt thì sẽ đi những nơi khác tìm thử xem.” Mộ Thần thở ra một hơi nói.

Lăng Xuyên gật đầu: “Cũng tốt.

Thăng cấp võ thánh cần phải có tâm tình, đi dạo mọi nơi cũng có lợi tăng lên tâm tình, Mộ Thần đã là võ tôn bát tinh, tuy thủ đoạn Mộ Thần nhiều kiểu nhiều loại, coi như cũng ngang với võ thánh tam tinh như hắn, nhưng nếu thật sự đánh cuộc chiến sinh tử, Mộ Thần không thể thắng.

Trước khi ngươi rời đi, ta sẽ luyện chế vài kiện pháp khí cửu cấp cho ngươi để bảo mệnh.” Lăng Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói.

Mộ Thần phải rời khỏi, Diên Tinh khẳng định cũng sẽ đi theo, cho Mộ Thần cũng chính là cho Diên Tinh.

Làm phiền ông ngoại.” Mộ Thần cung kính cảm tạ.

Lăng Xuyên liếc xéo, lần trước Mộ Thần luyện chế ra được đan dược cửu cấp, cuối cùng dùng phương thức chơi đoán số quyết định sẽ cho ai.

Lăng Xuyên vận may không tốt, bại bởi Bạch Thần Tinh, đan dược liền về tay Bạch Thần Tinh.

Lăng Xuyên bĩu môi, thầm nghĩ tên Bạch Thần Tinh kia thật không biết điều, cũng không biết kính cho trưởng bối, thắng liền lấy đi đan dược, sau đấy ăn luôn.

Nếu như viên đan dược đó về tay hắn, trình độ luyện khí của hắn chắc chắn sẽ tăng lên.

Diên Tinh cũng thật là, đan dược trân quý như vậy lại đề nghị chơi đoán số quyết định, không biết là hắn không am hiểu trò chơi đoán số đó à! (Mấy chương trước kể là do Mộ Thần nghĩ ra trò đoán số nhưng mấy chương sau lại nói là Diệp Thạch nghĩ? Coi như bug đi mấy má ha)

Thế nhưng hắn tức nhất chính là Khúc Khôn, lúc Bạch Thần Tinh thắng, Khúc Khôn vậy mà lại cười vui vẻ như thế.

Khúc Khôn thật ra cũng không thích Bạch Thần Tinh, nhưng khi Bạch Thần Tinh thắng hắn, Khúc Khôn lại cười tới sáng lạn như vậy, có thể đoán được Khúc Khôn chán ghét hắn biết bao nhiêu.

Đến cấp bậc võ thánh rồi thì thăng cấp liền vô cùng khó khăn, dựa vào viên Đằng Long Kinh Thiên Đan kia, tu vi Bạch Thần Tinh đã sắp đuổi theo hắn, nhớ tới thật sự là quá khó chịu.

Mộ Thần hỏi Lăng Xuyên: “Ông ngoại làm sao vậy?

Ngươi cũng thật là, Diên Tinh nói cái gì thì làm cái đó liền à? Y nói chơi đoán số ngươi liền chơi đoán số?! Ngươi không thể có chút chủ kiến sao!” Lăng Xuyên tức giận trừng Mộ Thần.

Mộ Thần hết sức vô tội nhìn Lăng Xuyên: “Ông ngoại, là do ngi nói muốn ta nghe lời Diên Tinh, tận lực đối với Diên Tinh nói gì nghe nấy cơ mà!

Lăng Xuyên: “…” Hắn đây là lấy đá đập chân mình sao?

Lăng Xuyên nói với Mộ Thần: “Cho nên, lần sau ngươi luyện đan dược ra, Diên Tinh nói chơi đoán số, ngươi còn chơi đoán số?

Mộ Thần gật mạnh đầu, đương nhiên nói: “Chứ gì nữa, chơi đoán số cũng không có gì không tốt, công bằng công chính vậy mà.

Lăng Xuyên: “…” Cho nên, hắn hẳn là nên đi nghiên cứu trò chơi đoán số?

Chương 359

Trong căn phòng nghị sự tại Lâm gia, các trưởng lão đang tụ lại nghị luận.

Tiểu Thất đã trả lời chưa?” Lâm gia ngũ trưởng lão nhăn chặt mày hỏi.

Vẫn chưa nữa.” Tứ trưởng lão lo lắng lắc đầu.

Sao lại chưa nữa? Nó đang làm cái gì vậy?! Mộ Thần đối với Lâm gia chúng ta rốt cuộc có thái độ gì, nó cũng phải lén spoil cho chúng ta một chút chứ! Sao chút tiếng gió cũng dấu diếm thế này!” Ngũ trưởng lão bực mình nói.

Lúc trước chúng ta làm quá mức, nên cũng khó trách tiểu Thất có thái độ như bây giờ.

Đều là người cùng một nhà, hẳn là tiểu Thất sẽ không đến mức nhìn gia tộc diệt vong đâu.

Nếu sớm biết được người nọ là phụ thân của Mộ Thần thì tốt rồi.” Nếu sớm biết đó là phụ thân của Mộ Thần, thì dựa vào ân cứu mạng của tiểu Thất đối với hắn, Mộ Thần như thế nào cũng sẽ cho gia tộc bọn họ không ít đan dược.

Nghe đồn Mộ Thần tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, giết người như ngóe, nhưng hắn cũng là một người có ân tất trả, đối với những người thân cận cực hào phóng.

Chỉ một Bạch Diên Tinh thôi mà Mộ Thần đã cho Bạch gia và Lăng gia bao nhiêu chỗ tốt!

Hội đấu giá lần này bán ra ba mươi viên đan dược bát cấp, đưa tới vô số cao thủ võ tôn, nhưng mà trên thực tế, số lượng đan dược bát cấp mà Mộ Thần cho hai nhà Bạch, Lăng còn nhiều hơn lần đấu giá này tới mấy lần.

Về địa vị của phụ thân Mộ Thần, cho dù là không như bạn lữ vẫn luôn bên cạnh hắn xuất sinh nhập tử, nhưng hẳn là cũng không kém đi đâu.

Có bao nhiêu gia tộc vì muốn đáp lên Mộ Thần mà trắc trở bao nhiêu. Quan thất phẩm trước cửa Tể tướng chính là Bạch gia, người Lâm gia gặp đều kính sợ, Mộ Viễn Phong có thân phận thế kia, vậy mà bọn họ lại đi triệt để đắc tội.

Trên đường Ngọc nhi về nhà thì bị người ta rạch mặt.” Lâm Trạch bỗng từ đâu nhíu mày nói.

Đã khi nào rồi mà ngươi còn có mặt mũi đề cập tới Lâm Ngọc??” Đại trưởng lão tức giận nói. “Cái đứa nghiệt nữ chết tiệt kia khiến cho gia tộc gặp phải bao nhiêu phiền toái, ngươi biết không thế?

Ta nghe nói con Huyết Diễm Thiềm năm đó kỳ thật là do Ngọc nhi trêu chọc, còn tiểu Thất chỉ là gặp vạ lây.” Nhị trưởng lão nói.

Việc này hình như có nội tình, lúc trước người vốn nên bị Ngọc nhi, nhưng tiểu Thất lại bị Dư Tấn đẩy tới chắn.” Lâm tứ gia sầu lo nói.

Lúc trước những người đi thám hiểm không chỉ có Lâm Ngọc, Lâm Tạ cùng Dư Tấn, còn có vài đệ tử khác trong gia tộc. Chuyện lúc trước Dư Tấn làm cũng bị những người khác thấy được, nhưng lại không truyền ra.

Cái gì?!” Đại trưởng lão kinh hãi, “Không phải khi đó Dư Tấn đã cùng tiểu Thất đính hôn rồi sao? Sao Dư Tấn lại làm như vậy?

Thật ra thì Dư Tấn vừa ý Ngọc nhi hơn, trước đó Ngọc nhi cùng Dư Tấn đã có tư tình rồi.” Lâm Tứ gia có hơi chần chờ nói.

Đại trưởng lão trừng to mắt, Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!

Nhiều năm qua, quan hệ giữa Lâm Ngọc cùng Lâm Tạ ở mặt ngoài không tồi, nhưng thực ra vô cùng cứng ngắc, nhưng tiểu bối ma xát là chuyện khó tránh khỏi, đại trưởng lão cũng liền không chú ý, kết quả hiện tại… chuyện năm đó không ngờ còn có ẩn khuất, tiểu Thất có biết không?

Mấy năm nay, bởi vì Lâm Ngọc được La Hòa nhìn trúng, mỗi lần Lâm Tạ cùng Lâm Ngọc xung đột, gia tộc đều đứng ở bên Lâm Ngọc.

Nếu không có chuyện Dư Tấn thì còn dễ, nhưng tiểu Thất đã hủy dung, trước kia gia tộc lại còn hay đứng ở bên Lâm Ngọc, sợ rằng tiểu Thất đã sớm hàn tâm về gia tộc.

Tiểu Thất có biết chuyện đó là do Dư Tấn làm không?” Đại trưởng lão hỏi.

Lâm Tứ gia trầm mặc hồi lâu, hít một hơi nói: “Tiểu Thất là một người rất có tâm nhãn.

Lâm Tạ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, cái gì y cũng biết, lại không hề nói điều gì. Lúc ấy gia tộc đặt hết thảy lợi thế trên người Lâm Ngọc, thế nên cho dù Lâm Tạ có nháo, bọn họ cũng vẫn chỉ đứng ở bên Lâm Ngọc…

Đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút bất đắc dĩ.

Đại trưởng lão nhìn qua Lâm Trạch, “Lâm Trạch, chuyện nhi nữ với song nhi của ngươi, ngươi không biết chút nào hết sao?

Lâm Trạch nhíu mày, mới bắt đầu hắn cũng không biết, sau nay mới biết được thì đã không còn cách nào.

Lúc ấy Lâm Ngọc đã được La Hòa thu làm đồ đệ, coi như dưới tình huống đó, hy sinh một Lâm Tạ so với hy sinh một Lâm Ngọc thì tình trạng sẽ tốt hơn nhiều, cho nên khi biết người xảy ra chuyện chính là Lâm Tạ, Lâm Trạch còn cảm thấy may mắn một chút, nhưng mà hiện tại… đúng là tạo hóa trêu ngươi!

Lâm Trạch còn tưởng rằng chuyện giữa Lâm Tạ cùng Lâm Ngọc rất là bí ẩn, nhưng thì ra không chỉ mình hắn biết, các trưởng lão khác trong lòng cũng biết rõ.

Ngươi thật biết cách làm phụ thân.” Đại trưởng lão tức giận nhìn Lâm Trạch.

Lâm Trạch cúi đầu trầm mặc, trong lòng cũng vô cùng hối hận.

Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta c tham gia nữa không?” Tam trưởng lão trầm mặc nửa ngày rồi hỏi.

Đấu giá Nguyệt Hồn Đan cho Lâm Ngọc đã là chuyện không cần thiết nữa rồi. Thật ra Lâm Ngọc mới là đầu sỏ gây tội trong chuyện Mộ Viễn Phong, đan lô kia nhất định là do Lâm Ngọc nói cho La Hòa, La Hòa mới biết tới.

La Hòa đã bị phế, Dư Tấn cũng bị phế, hiện giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lâm Ngọc đâu.

Nếu không thì chúng ta đấu giá Phục Nhan Đan cho tiểu Thất?” Một trưởng lão nào đó nói.

Không cần, tiểu Thất có cần Phục Nhan Đan hay không còn cần ngươi quan tâm à. Ta nghe nói Mộ Thần vừa về Bạch gia liền khai lô luyện ra một lò Phục Nhan Đan đưa cho tiểu Thất rồi.” Tam trưởng lão nói, hẳn là dung mạo của tiểu Thất cũng đã khôi phục.

Đan dược thất cấp vô giá, Lâm gia bọn họ muốn mua một viên thôi mà đã thương cân động cốt rồi, nhưng chuyện này đối với Mộ Thần mà nói, đan dược thất cấp chỉ tựa như cải trắng mà thôi.

“Lâm Ngọc mới bị hủy dung, nếu như Mộ Thần hiểu lầm chúng ta mua Phục Nhan Đan cho Lâm Ngọc thì liền không xong.”

Cái biệt viện mà La Hòa thuê hiện tại đã trở thành địa điểm ngắm cảnh vật. La Hòa vừa bị đuổi ra ngoài thì đan đỉnh liền được chủ nhân biệt viện cung kính đặt ở trong đại sảnh.

Đây là đan đỉnh do Mộ Thần đại sư luyện chế vào ba năm trước! Tuy rằng chmột cái đan lô thất cấp hạ phẩm, nhưng nó lại tập hợp trận pháp, minh văn và phù chú. Nếu dùng nó luyện chế đan dược thì có thể bớt được rất nhiều khí lực, xác xuất thành công luyện đan cũng tăng lên không ít.

Mộ đại sư thật quá kì diệu! Ta chưa từng nhìn thấy vị luyện khí sư nào có thể hoàn mỹ dung hợp các học thuật lại như vậy.

Cổ đại sư, ngi thấy phẩm chất của cái đan lô này thế nào?” Người bị hỏi là một vị luyện khí sư tên Cổ Ngọc, là một luyện khí sư bát cấp cấp thấp.

Trình độ luyện khí của Mộ đại sư lúc ấy có hạn, nhưng hắn lại có thể nghênh ngang tị đoản, lấy trận pháp, minh văn và phù chú giúp, đâychuyện mà ta theo không kịp.

Tinh thông một môn học thuật đã là khó có được. Bình thường các luyện khí sư sau khi luyện khí xong có khả năng sẽ tìm minh văn sư tuyên khắc minh văn, cũng có thể tìm trận pháp sư khắc trận pháp vào, nhưng gia công hậu kỳ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút không hợp.

Mà cái đan lô này là Mộ Thần trong lúc luyện khí đã đem trận pháp, minh văn và phù chú luyện vào, cả đan lô vô cùng tự nhiên, các môn học thuật hoàn mỹ giao hòa.

La Hòa cũng thật là xui xẻo, coi trọng cái gì thì không coi, lại đi coi trọng đồ của phụ thân Mộ Thần, mà lại còn đan lô do Mộ Thần tự tay luyện chế cho phụ thân hắn nữa chứ.

Phải vậy, tự làm bậy không thể sống mà.

Lý đại sư, ngươi đang cười cái gì?” Cổ Ngọc hỏi Lý Thân – một vị minh văn sư bát cấp.

Ta đang buồn cười chuyện khi nhi tử của tiền bối Bạch Thần Tinh đến Trung Châu, y thiếu chút nữa đã chết trên tay người Bạch gia; rồi khi nhạc phụ của Bạch Thần Tinh đến Trung Châu, hắn cũng kém chút chết trên tay người Bạch gia; lúc này thân gia của Bạch Thần Tinh đến, cuối cùng cũng không lại đưa tới trên tay người Bạch gia, lần này Bạch Thần Tinh chắc đang thở ra một hơi…” Lý Thân cười hì hì nói.

Ngươi đúng là không đứng đắn, nhưng mà nói cũng đúng.” Cổ Ngọc bất đắc dĩ.

Bạch gia hiện tại đang vô cùng nổi bật, đương nhiên, cũng có không ít scandal.

Bởi vì hai cái ô long lúc trước, rất nhiều người đều ở sau lưng nói Bạch gia thích người một nhà đánh người một nhà, rồi nói Bạch Thần Tinh là một kẻ mù, nhi tử với nhạc phụ đều bị người nhà hắn khi dễ.

Tên La Hòa kia lá gan đủ lớn! Phụ thân của Mộ thiếu cũng dám chọc.

Người không biết không sợ mà.

Hiện tại hắn cũng đủ xui rồi, đan điền đã bị phế, đời này luyện không ra đan nữa.

Căn bản luyện đan thuật của tên kia không ra làm sao cả.

Thật ra La Hòa rất xui xẻo đó chứ, việc này người khởi xướng là nữ đồ đệ của La Hòa, Lâm Ngọc của Lâm gia ấy.

Nữ nhân kia cũng không tốt lành gì, hình như có một chân với La Hòa, giờ đã bị hủy dung rồi.

Bạch gia.

Thần nhi nói hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, ngươi có muốn đi cùng với ta xem thử không?” Mộ Viễn Phong hỏi Lâm Tạ.

Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ nói chuyện tâm sự mấy ngày, với lại hai người vốn rất có hảo cảm với nhau, thế nên Lâm Tạ cũng từ từ buông tâm. Đám người Mộ Thần đối với quan hệ của hai người thì vui như mở cờ.

Lâm Tạ sửng sốt: “Có thể chứ?

Mộ Viễn Phong gật đầu nói: “Đương nhiên.”

Bạch Thần Tinh dắt Khúc Tâm Dương đi tới, nói: “Thân gia cũng muốn đi tham quan sao? Chúng ta vừa lúc đi chung luôn đi.

Mộ Viễn Phong dắt tay Lâm Tạ, đồng ý: “Được!

Lâm Tạ bị Mộ Viễn Phong dắt tay, tay chân có hơi luống cuống.

Các ngươi cũng muốn đi sao? Vừa khéo đi chung luôn.” Lăng Xuyên lôi kéo Khúc Khôn tới.

Lăng Xuyên cùng Bạch Thần Tinh đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy Trung Châu, Lâm Tạ ở xa xa liếc mắt một cái cũng không có cơ hội, mà giờ phút này hai người lại ở gần ngay trước mắt, Lâm Tạ lập tức có loại cảm giác không chân thật lắm.

Đi thôi.” Lăng Xuyên vung tay áo, đám người nhất thời phiêu phù trên đám mây, nhanh như chớp phi tới hội đấu giá.

Bên ngoài hội đấu giá, người người đông đúc chen đẩy nhau vui như trẩy hội.

Đám người Lăng Xuyên vừa đến liền khiến mọi người chú ý.

Ồ, Lăng Xuyên tiền bối cùng Bạch Thần Tinh tiền bối đến chung kìa. Người đang bị Bạch Thần Tinh dắt hẳn chính là mẫu phụ Khúc Tâm Dương của Diên Tinh thiếu gia, người mà Lăng Xuyên tiền bối dắt hẳn là Khúc Khôn, còn hai người kia là ai thế?

Một trong hai người đó là phụ thân của Mộ Thần Mộ Viễn Phong, trước kia ta có gặp được hắn, ta còn từ trong tay hắn mua đan dược nữa đó.”

Ngươi từ trong tay phụ thân Mộ Thần mua đan dược? Thiệt hay giả vậy?

Đương nhiên là thật! Lúc ấy thương đội chúng ta cùng thương đội Lâm gia vừa lúc đụng mặt nhau, sau đó nghe nói bên Lâm gia có một luyện dược sư lục cấp tính tình rất tốt, thế nên chúng ta lấy quan hệ, mua được mấy viên đan dược.

Lúc ấy thương đội bọn họ tổng cộng mới mua được mấy viên đan dược, hiện tại liền có không ít người lấy số tiền lớn tới cửa cầu đan. Đan dược do phụ thân của Mộ Thần luyện chế, giá trị kỷ niệm cao hơn giá trị thực dụng. Những người đó đưa ra giá cả thậm chí vượt qua gấp mấy lần giá trị bản thân đan dược. Chỉ tiếc là, đan dược vừa tới tay thì phần lớn bọn họ đã dùng luôn rồi.

Mộ tiền bối thật biết sinh nhi tử! Sinh một cái liền ra luyện dược sư cửu cấp, nghe nói Mộ đại sư chính là con trai độc nhất của Mộ tiền bối đó.

Tuy là con trai độc nhất, nhưng một cái hơn một trăm!”

Mộ tiền bối còn nói luyện đan thuật của hắn là học theo nhi tử.

Tuy Mộ Thần từng chỉ điểm cho không ít luyện dược sư, nhưng người có thể được Mộ Thần không chút nào bảo lưu dốc túi dạy hẳn là chỉ có mình Mộ Viễn Phong thôi.

Thật đáng tiếc, nếu lúc trước khi hai thương đội gặp nhau, nếu bọn họ đi tới lưu một ấn tượng tốt trong lòng Mộ Viễn Phong thì hiện tại… Đúng là ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết vậy’!

Chương 360

Đó là tiểu Thất đúng không?” Một vị trưởng lão Lâm gia nhìn thấy Lâm Tạ đi bên cạnh Bạch Thần Tinh, lên tiếng hỏi.

Đám người Bạch Thần Tinh vừa xuất hiện liền thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Đúng là y.” Lâm Tạ đã bị hủy dung mười mấy năm, bây giờ Lâm Tạ khôi phục tướng mạo sẵn có, mấy trưởng lão Lâm gia thiếu chút nữa đã nhận không ra.

Diện mạo tiểu Thất đúng là rất không tồi.” Một trưởng lão bên cạnh cảm thán.

Năm đó trước khi Lâm Tạ bị hủy dung, tuy rằng cũng không tồi, nhưng khí chất lại có hơi câu nệ, nhìn có chút không phóng khoáng.

Hiện giờ không biết là do đã buông ra, hay là bởi vì diện mạo hấp dẫn hơn trước kia, nên khí chất hơi có chút hương vị phong hoa tuyệt đại.

Tiểu Thất cùng Bạch tiền bối và Lăng tiền bối đồng thời tiến vào hội đấu giá.” Một trưởng lão khác lẩm bẩm.

Tam trưởng lão nhẹ hít một hơi, đáng thương gia tộc đầu nhập nhiều tâm huyết như vậy trên người Lâm Ngọc, hiện giờ coi như dùng trúc lấy nước công dã tràng.

Lâm Tạ bị gia tộc bạc đãi đã lâu hiện giờ lại thành cứu tinh duy nhất của gia tộc, đáng tiếc là mấy năm nay Lâm gia đối với Lâm Tạ quá mức lương bạc, hẳn là Lâm Tạ đã hết hy vọng với Lâm gia.

Lâm Tạ đi theo đám người Bạch Thần Tinh tiến vào ghế lô của Bạch gia.

Các tân khách lục tục tiến vào hội đấu giá, thiệp mời mà Bạch gia bán đấu giá có loại sa hoa, cũng có loại kém, Lâm gia lấy được là loại thấp nhất, còn các võ tôn thì bắt được thiệp mời có ghế lô.

Ghế lô mà hội đấu giá an bài cho Bạch gia và Lăng gia tất nhiên là tốt nhất.

Bạch Thần Tinh và Lăng Xuyên vừa bước đến thì nhân viên phụ trách hội đấu giá liền đưa lên một mâm điểm tâm đựng trái cây.

Trong ghế lô.

Ngươi cùng Mộ Viễn Phong thoạt nhìn rất có tướng phu thê.” Lăng Xuyên cười, nói đùa với Lâm Tạ.

Lâm Tạ sửng sốt, sau đó xấu hổ nói: “Lăng tiền bối nói đùa.” Lăng Xuyên là nhân vật phong vân ở Trung Châu, tại trước mặt một vị luyện khí sư cao cấp thế này, Lâm Tạ nhịn không được mà trở nên câu nệ.

Các ngươi tính khi nào thì kết thân?” Lăng Xuyên hỏi.

Lâm Tạ chớp chớp mắt, có chút bối rối: “Lăng tiền bối, hình như quá nhanh rồi

Lăng Xuyên đắc ý dào dạt nói với Lâm Tạ: “Cũng không nhanh lắm đâu. Năm đó ta cùng A Khôn vừa thấy mặt liền nhất kiến chung tình rồi.

Khúc Khôn vốn thấy điểm tâm vừa đưa lên, đang bỏ vào miệng ăn thì nghe thấy lời Lăng Xuyên nói, nhất thời nghẹn ở trong họng.

Khúc Tâm Dương rót cho Khúc Khôn một chén linh thủy, “Mẫu phụ không sao chứ?

Khúc Khôn uống một ngụm, lắc đầu: “Không sao.

Nhất kiến chung tình? Nhất kiến chung tình em gái ngươi!! Lúc ấy hắn ngay cả diện mạo của Lăng Xuyên cũng không thấy rõ ràng được không?!

Lâm Tạ xấu hổ cười: “Lăng tiền bối là cao nhân, ta không đạt được độ cao như ngi…

Cái đó thì đúng.” Lăng Xuyên.

Lâm Tạ: “…”

Khúc Khôn lườm Lăng Xuyên: “Ngươi mau câm miệng, bớt tranh cãi đi.” Hỗn đản chết tiệt, cái chuyện vừa gặp mặt liền bá vương ngạnh thượng cung này rất đáng đắc ý sao?

Lăng Xuyên nở nụ cười nhìn Khúc Khôn: “Được! Ngươi muốn ta câm miệng, ta liền câm miệng…

Khúc Khôn: “…”

Lâm Tạ nhìn qua Mộ Viễn Phong, chà xát tay, truyền âm nói: “Tình cảm của Lăng tiền bối cùng Khúc tiền bối thật là tốt.

Hai vị tiền bối đều là lão phu lão thê, tình cảm tất nhiên là tốt rồi.” Mộ Viễn Phong trả lời với vẻ đương nhiên.

Bạch Thần Tinh run run khóe miệng. Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ truyền âm tất nhiên là không thể gạt được Bạch Thần Tinh, cũng đồng dạng không gạt nổi Khúc Khôn cùng Lăng Xuyên.

Vẻ mặt Khúc Khôn hết sức vặn vẹo, còn vẻ mặt Lăng Xuyên thì vô cùng đắc ý.

Khúc Tâm Dương nhìn thấy nụ cười tinh ranh trên mặt Bạch Thần Tinh, không rõ lí do nhéo Bạch Thần Tinh một phen.

Bạch Thần Tinh xấu hổ cười với Khúc Tâm Dương.

Mọi người cầm thiệp mời, lục tục tiến vào.

Các nhân viên đã được nghiêm chỉnh huấn luyện lập tức đưa các tu luyện giả đến vị trí của từng người.

Lâm Tạ ngoài ý muốn phát hiện thân ảnh Lâm gia đại trưởng lão trong đám người, Lâm gia đại trưởng lão có tu vi võ tông thất tinh, ở Lâm gia có quyền cao chức trọng, Lâm Tạ cũng không dễ thấy mặt. Thế nhưng, một nhân vật có địa vị cao cả ở Lâm gia như vậy, thực lực lại có khả năng kém hơn cả một vị trưởng hộ vệ của Bạch gia.

Ba mươi viên đan dược bát cấp được chia ra làm ba đợt bán đấu giá, vật bán đấu giá mở màn chính là mười viên đan dược bát cấp.

Đan Tháp mặc dù có luyện dược sư bát cấp, nhưng lại rất ít người luyện ra được đan dược, vì thế lần bán đấu giá đan dược bát cấp này, các võ tôn đều nhiệt huyết sôi trào tranh nhau kêu giá.

Lần này náo nhiệt ghê ha ông nội.” Hà Tĩnh Nguyệt quan sát đám người ở phía ngoài, nói.

Hà Hiền gật đầu: “Ừ.

Lần này số võ tôn tới tham gia, ở bên ngoài đã là có mấy chục.

Mộ Thần cuối cùng đối với Hà Hiền cũng không tồi, Hà Hiền dùng giá thấp từ trong tay Mộ Thần mua được hai viên đan dược bát cấp.

Mà ở đây, đan dược bát cấp vừa xuất hiện, giá cả liền nhanh chóng bị kéo lên.

Từ lúc bắt đầu, Lâm gia đại trưởng lão đã cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.

Người trong hội trường báo giá quá nhanh quá cao, khiến Lâm gia đại trưởng lão hết hồn chim én.

Linh thảo bát cấp, cửu cấp, linh mạch, các loại thiên tài địa bảo,… đều bị báo ra, tùy tiện một cái cũng đủ khiến Lâm gia táng gia bại sản rồi.

Lần này Mộ đại sư kiếm lớn rồi.” Nhị trưởng lão hâm mộ.

Lâm Hác cười khổ: “Chứ gì nữa.” Không nói lần bán đấu giá này, chỉ bán đấu giá thiệp mời kia thôi là đã kiếm được một đống rồi.

Dù sao thì luyện dược sư cửu cấp cũng được hưởng ứng khác người thường, tùy tiện ra tay thôi là tài nguyên quảng tiến.

Mộ Thần chỉ lộ ra một chút đồ vật cũng đủ khiến cả gia tộc Lâm gia phấn đấu mấy ngàn mấy trăm năm.

Nhìn thấy tiểu Thất không?” Lâm Hác nhăn mày hỏi.

Không có, hẳn là ở trong ghế lô.” Nhị trưởng lão nói.

Nghĩ cũng phải.” Lâm Hác hít một hơi.

Trong hội trường cao thủ nhiều như mây, Lâm Hác cũng không dám thả linh hồn lực ra đi thăm dò.

Đan dược bát cấp cạnh tranh nóng như lửa, một đám võ tôn tranh nhau tới đỏ mặt tía tai, võ tông cũng không dám lên tiếng.

Đan dược thất cấp đồng dạng cũng được cạnh tranh hết sức.

Lâm Hác còn tưởng rằng những gì Lâm gia mang tới dư dả mua một viên Nguyệt Hồn Đan, nào biết ở đây có rất nhiều đại nhân vật, mỗi viên đan dược vừa lấy ra, giá cả liền điên cuồng tăng lên, cộng thêm đấu giá sư thoáng cổ động một chút, giá cả đan dược liền đột phá tới cực hạn.

Lâm Hác ngầm cười khổ, cho dù Lâm Ngọc không bị phế, thì lấy thực lực Lâm gia bọn họ cũng mua không nổi Nguyệt Hồn Đan.

Tiểu Thất cùng Mộ Viễn Phong là thế nào vậy? Mộ Viễn Phong có hảo cảm với tiểu Thất sao?” Nhị trưởng lão hỏi.

Nếu Lâm Tạ bám được Mộ Viễn Phong, cho dù chỉ là một tiểu thiếp, thì Lâm gia cũng vẫn sẽ có được không ít chỗ tốt.

Lăng Xuyên đánh giá Lâm Tạ, bỗng nói: “Tiểu Thất à, Thất ca ta vẫn luôn muốn có một song tử, nhưng lại không sinh được, không bằng ngươi nhận làm nghĩa tử của hắn đi.

Lâm Tạ sửng sốt: “Như vậy có tốt không?

Đương nhiên là tốt, ta nghĩ Thất ca nhất định sẽ thích ngươi.” Lăng Xuyên đương nhiên mà nói.

Lâm Tạ cúi đầu, nhịn không được có chút do dự.

Mộ Viễn Phong vươn tay cầm tay Lâm Tạ, nói: “Tiền bối đều đã nói như vậy rồi, ngươi đáp ứng đi.” Lăng Xuyên cũng không đến mức hại Lâm Tạ. Bối phận của Lâm Tạ có hơi thấp, nếu trở thành nghĩa tử của Lăng Trầm thì bối cảnh của Lâm Tạ sẽ tăng lên.

Lâm Tạ nghe vậy, gật đầu đồng ý Lăng Xuyên, nói: “Đa tạ ý tốt của Lăng tiền bối.

Lăng Xuyên cười: “Không cần khách sáo, về sau mọi người đều là người một nhà mà.

Khúc Khôn nhìn nụ cười trên mặt Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy người này cười quá mức là gian trá.

Bạch gia.

Mộ Thần, hội đấu giá đã bắt đầu một hồi lâu rồi kìa.” Diệp Thạch đi vào Linh Tháp nói.

Ta biết.” Số tiền bán đấu giá được đã lục tục gửi vào cho hắn.

Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi: “Ngươi không mau tới đó xem sao?

Mộ Thần lắc lắc đầu: “Không cần, có nhạc phụ với ông ngoại ở đó là đủ rồi, ta có đi hay không cũng không quan trọng.

Vậy thì không nhất định đâu, Mộ Thần ngươi rất được hoan nghênh à nghen, nếu ngươi đi tới đó, nói không chừng giá cả đan dược còn có thể tăng thêm đâu.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần buồn cười: “Ngươi nghĩ những võ tôn tham gia bán đấu giá đều là hoa si sao?

Diệp Thạch: “…”

Các trưởng bối đang muốn giao lưu tình cảm, chúng ta không cần phải đi.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Nói cũng phải.

Đúng rồi, ngươi có biết tình huống của La Hòa, Lâm gia với Dư gia thế nào rồi không?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch nhún vai nói: “La Hòa bị phế, sau đó thì không biết đi nơi nào rồi; chân Dư Tấn thì tàn; còn Lâm Ngọc thì nghe nói bị người ta hủy dung…

Mộ Thần híp mắt, La Hòa đã bị phế, Dư Tấn thì thảm rồi, đối với tu luyện giả mà nói, cuộc sống kéo dài hơi tàn so với chết càng khó chịu hơn, cuộc sống hai người đó sau này chắc chắn sẽ rất không tốt.

Đáng tiếc là Lâm Ngọc chỉ bị hủy dung, nữ nhân này thật sự rất tiện, chỉ hủy dung thôi, thật quá tiện nghi ả ta.

Nhưng mà, nữ nhân này lại chính là muội muội đồng phụ dị mẫu của mẫu phụ tương lai của hắn! Nhấc lên huyết thống chính là phiền toái như thế.

Nếu phụ thân cưới Lâm Tạ, vậy chúng ta phải đưa sính lễ cho Lâm gia sao?” Diệp Thạch hỏi.

Người Lâm gia quả thật không thể khiến người ta thích nổi, nhưng dù sao đó cũng là mẫu gia của Lâm Tạ, nếu như cái gì cũng không đưa, như vậy Lâm Tạ sẽ bị người ta khinh thị.

Mộ Thần nói: “Đưa qua một chút là được rồi.

Vậy ngươi tính đưa bao nhiêu?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần cười: “Hai viên đan dược thất cấp là đủ rồi.

Diệp Thạch nhíu mày suy tư: “Có quá keo kiệt không?

Mộ Thần cười một tiếng: “Ta ngược lại rất muốn đại khí, nhưng mà Lâm gia cũng phải xứng mới được à!

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần hỏi: “Mộ Thần, có phải ngươi biết được bí mật gì không?

Mộ Thần hít sâu một hơi, kể: “Lâm Hác từng quen biết một luyện dược sư thất cấp tên Lãnh Diêm. Tên luyện dược sư kia vô cùng hung tàn, thích nghiên cứu về  các luyện đan thuật t môn, hắn thích dùng sinh hồn luyện đan. Mặc dù là một luyện dược sư thất cấp, nhưng lại cũng là luyện độc sư trong các luyện dược sư làm người ta né còn không kịp.

Chẳng lẽ tên luyện độc sư kia từng chú ý tới Lâm Tạ?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Không khác lắm. Năm đó Lâm Tạ mới chvõ vương mà thôi, tên luyện độcđó hình như là muốn dùng Lâm Tạ để luyện hồn, hy vọng Lâm Trạch bán Lâm Tạ cho hắn, giá hai viên đan dược lục cấp.

Diệp Thạch mở to hai mắt: “Lâm Trạch đồng ý?

Mộ Thần lắc đầu: “Ta cũng không biết, người Vấn Tiên Các nói hắn lúc ấy đang do dự, sau đó tên luyện độckia cho Lâm Trạch một tháng để suy xét. Kết quả là trong một tháng kia, tên luyện độc đó luyện đan bị phản phệ, rồi lại bị cừu gia tìm tới cửa, đã chết.

Diệp Thạch nhất thời có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên. Diệp Tầm đúng là đối với y rất không tốt, nhưng đó là bởi vì y không phải thân tử của Diệp Tầm, nhưng mà Lâm Tạ…

Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Chuyện này Lâm Tạ có biết không?

Mộ Thần: “Ta không chắc chắn lắm, hẳn là không biết.

Chương 361

Lâm gia.

Người đâu! Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!” Lâm Ngọc cất cao thanh âm, không ngừng hô.

Bát tiểu thư, ngươi đừng gọi nữa, ngươi làm cho gia tộc gặp phải phiền toái lớn như vậy rồi mà vẫn không thể yên tĩnh được một chút sao?” Thủ vệ phụ trách trông coi Lâm Ngọc hết sức chán ghét nói.

Lâm Ngọc cắn chặt răng, trong lòng dâng lên nỗi hận thù.

Bắt đầu từ khi Lâm Ngọc được La Hòa thu làm đồ đệ thì vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, được mọi người trong gia tộc kính, phủng. Nhưng hiện tại mặt của nàng bị hủy, tu vi cũng bị phế đi.

Thái độ mọi người trong gia tộc đối với nàng lập tức thay đổi, lúc trước các trưởng lão gia tộc đối với nàng ôn hoà bao nhiêu, thì hiện tại lại càng dữ tợn bấy nhiêu.

Lâm Ngọc siết chặt tay nhìn tên hộ vệ bên ngoài. Nếu như lúc trước người này dám nói với nàng như vậy, nàng đã sớm giết chết hắn. Nhưng hiện giờ, nàng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Bên ngoài huyên náo như vậy là có chuyện gì sao?” Lâm Ngọc cắn chặt răng hỏi.

Bát tiểu thư hỏi nhiều như vậy làm gì? Việc này không liên quan tới ngươi đâu.” Hộ vệ liếc Lâm Ngọc một cái, giọng điệu khinh thường.

Lâm Ngọc tức giận cả người phát run, lại không biết nên làm thế nào.

Chợt một nữ tử khuôn mặt quyến rũ nhưng lại có chút tiều tụy, tâm sự nặng nề đi tới, “Vương hộ vệ, ta muốn cùng Ngọc nhi nói mấy câu được không?

Vạn Linh vừa nói vừa lén lút nhét một chiếc nhẫn không gian cho hộ vệ. Hộ vệ dùng linh hồn lực xem thử nhẫn không gian, do dự một chút rồi mới nói: “Đi đi, nhưng phu nhân phải nói nhanh lên đấy.

Lâm Ngọc nhíu mày hỏi: “Mẫu thân, trong nhà có việc vui gì sao?

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Vạn Linh tức khắc hiện lên vẻ phẫn hận cùng ghen tị.

Mẫu thân, làm sao vậy?” Lâm Ngọc hỏi.

Hôm nay Lâm Tạ xuất giá, y gả cho Mộ Viễn Phong.” Vạn Linh hết sức ghen tị nói.

Cái gì?!!!” Lâm Ngọc siết chặt tay, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vô cùng đáng sợ.

Lâm Tạ lại thật sự gả cho người kia?! Lúc trước nàng tính kế Lâm Tạ, kết quả lại là thành toàn cho Lâm Tạ?! Nếu sớm biết thế, nàng cần chi phải làm điều thừa.

Diện mạo Lâm Tạ như vậy, sao Mộ Viễn Phong lại coi trọng được?” Lâm Ngọc tràn đầy không cam lòng nói.

Lâm Tạ đã khôi phục dung mạo.” Vạn Linh mím môi nói. Tư sắc Lâm Tạ không hề kém hơn Lâm Ngọc, mà bây giờ còn dùng Phục Nhan Đan, dung nhan càng tốt hơn trước.

Cái gì!!” Lâm Ngọc nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng.

Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán trước, nhưng khi được chứng thật, Lâm Ngọc vẫn có chút chịu không nổi. Rõ ràng tên đó đã ngã xuống bụi bậm, rõ ràng tên đó phải là cả đời không xoay người được cơ mà! Nàng vốn tưởng rằng Lâm Tạ đã hủy dung, đời này đều sẽ bị mọi người ghét bỏ, cho dù có gả đi được thì cũng là mệnh bị người ta xem thường.

Hôm nay Lâm Tạ xuất giá sao? Y trở lại rồi?” Lâm Ngọc không cam lòng hỏi.

Vạn Linh cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần khó xử. Lâm Tạ dù xuất giá cũng không quay về Lâm gia. Lăng Trầm của Lăng gia đã thu Lâm Tạ làm nghĩa tử, cho nên, Lâm Tạ là trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm mà xuất giá.

Khi Lâm Tạ xuất giá, đám người Mộ Thần ai cũng không lộ diện, Bạch gia chỉ phái một quản gia tới đây đưa hai viên đan dược thất cấp.

Hai viên đan dược thất cấp! Cũng mệt Mộ Thần có mặt mũi đưa tới.

Nếu như người kết thân với Lâm Tạ chính là người khác, hai viên đan dược thất cấp đó đã là thể diện vô cùng lớn. Nhưng mà, người kết thân với Lâm Tạ là người nào cơ chứ! Đó là Mộ Viễn Phong! Là phụ thân của Mộ Thần -luyện dược sư cửu cấp đó!

Hai viên đan dược thất cấp đối với Mộ Thần mà nói chỉ là mưa bụi mà thôi!

Theo nàng biết được, khi Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ làm hôn lễ, tân khách tới cửa ăn mừng có vô số kể, cao thủ võ tôn tới tham dự hôn lễ cũng có mấy chục cái.

Chỉ gia đình Mộ Thần cùng Diệp Thạch thôi là đã đưa cho Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong hai cái linh mạch, tám mươi tám viên đan dược lục cấp, mười tám viên đan dược thất cấp, và tám viên đan dược bát cấp.

Nếu không phải do tu vi của Mộ Viễn Phong và Lâm Tạ quá thấp, sợ là Mộ Thần sẽ đưa càng nhiều hơn.

Vạn Linh lắc đầu nói: “Không có.

Các trưởng bối còn tưởng rằng khi Lâm Tạ xuất giá thì khẳng định sẽ trở về. Mà chỉ cần Lâm Tạ trở về, như vậy bọn họ có gì mà không thông não được.

Nào biết, Lâm Tạ ngay cả cái mặt cũng không lộ, trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm, từ Lăng gia xuất giá.

Những gia tộc khác cũng là nhìn trong mắt hiểu trong lòng. Lâm Tạ từ Lăng gia xuất giá, người ta ít nhiều cũng đều biết ý Mộ Thần, thế nên không có ai hay gia tộc nào quá thân cận với Lâm gia.

Lâm Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu nhìn Vạn Linh.

Mẫu thân, Lâm Tạ đã gả cho Mộ Viễn Phong rồi, dù sao y cũng phải cho gia tộc một chút chỗ tốt mới đúng phải không. Mẫu thân nói với phụ thân giúp ta lấy một viên Phục Nhan Đan từ Lâm Tạ đi, phụ thân nghe lời mẫu thân nhất, hắn nhất định sẽ đáp ứng!” Lâm Ngọc như là bắt được một cọng rơm cứu mạng mà nhìn Vạn Linh, nói.

Vạn Linh cười khổ trong lòng, nói dễ hơn làm a!

Trước kia nàng có thể được Lâm Trạch yêu thích là bởi vì Lâm Ngọc không chịu thua kém, được luyện dược sư thất cấp nhìn trúng làm đồ đệ. Nhưng hiện giờ tình huống đã thay đổi, Lâm Ngọc thành tội nhân của gia tộc, ánh mắt Lâm Trạch nhìn nàng cũng trở nên kém hơn.

Kỳ thật lần này Bạch gia có đưa tới một viên Phục Nhan Đan, nhưng mà căn bản không có ai muốn đem đan dược này cho Lâm Ngọc.

Lần này Lâm Ngọc chọc phải đại họa, gia tộc căn bản đã dung không nổi nàng. Bây giờ Lâm Ngọc có thể lưu lại một cái mệnh đã là may mắn rồi.

Sao ngươi lại ở đây?” Lâm Trạch nhìn Vạn Linh, tức giận nói.

Lâm Trạch có tới mấy chục tiểu thiếp, Vạn Linh chỉ là một trong số đó mà thôi. Trước kia vì có Lâm Ngọc mà địa vị của nàng vẫn luôn trên mọi người, nhưng hiện giờ lại là người mà ai cũng có thể đi lên đạp nàng một cước.

Vạn Linh giật mình nhìn Lâm Trạch, kinh hoảng trả lời: “Ta… Ta đến xem Ngọc nhi.”

Xem? Nó có gì đẹp mà xem? Chỉ là một đứa tang môn tinh khắc phụ khắc mẫu khắc phu!” Lâm Trạch hết sức ghét bỏ.

Mặt Lâm Ngọc không khỏi đỏ lên, trái tim như bị dao đâm từng nhát. Lâm Trạch vẫn luôn rất đau sủng nàng, Lâm Ngọc có thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Trạch sẽ nói như vậy.

Vừa rồi Lâm Ngọc còn muốn làm nũng oán giận một phen với Lâm Trạch, thế nhưng hiện tại những lời kia toàn bộ đều nghẹn trong cổ họng.

Vạn Linh cắn răng nói: “Ngươi sao có thể nói như vậy?

Lâm Trạch nghiến răng mắng: “Không nói như vậy thì có thể nói như thế nào?! Nếu không phải do nó, lúc trước Lâm Tạ có thể bị hủy dung sao? Nếu không phải do nó nơi chốn tìm Lâm Tạ phiền toái, chuyện này sẽ nháo tới như vậy sao? Mộ Thần sẽ chỉ cho người đưa một chút sính lễ như vậy sao?!

Lâm Trạch dừng một chút, bực mình nói: “Hiện tại người ngoài kia đều đã biết Mộ Thần căn bản không quan tâm tới Lâm gia!

Từ khi hôn lễ của Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong bị truyền ra thì Lâm Trạch liền không ngừng phát tin cho Lâm Tạ, nhưng Lâm Tạ không hề trả lời một tin.

Lâm Trạch không biết rằng, thông tin phù của Lâm Tạ đã bị Mộ Thần động tay, tất cả tin nhắn đều sẽ phát tới đưa tin phù của Mộ Thần, sau đó Mộ Thần sẽ tiến hành loại bỏ tất cả tin nhắn.

Vạn Linh cau mày, thấp giọng oán giận; “Mộ Thần keo kiệt thì liên quan gì tới Ngọc nhi.

Mộ Thần keo kiệt? Mộ Thần sao có thể keo kiệt? Là bởi vì nữ nhi tốt do ngươi sinh nên hắn mới ghi hận Lâm gia chúng ta!” Lâm Trạch oán hận nhìn Vạn Linh.

Lâm Trạch cau mày, trong hai viên đan dược thất cấp mà Mộ Thần cho người đưa tới, trong đó có một viên là Phục Nhan Đan, nhưng đó căn bản chính là khoai lang phỏng tay, Lâm Ngọc không chỉ có mặt thôi, tu vi cũng bị hủy, có cho nàng dùng Phục Nhan Đan thì cũng chỉ là lãng phí, một viên khác ngược lại là Huyết Dương Đan, có thể tăng thực lực võ tông.

Vạn Linh cau mày: “Nếu không phải do Lâm Tạ ở trước mặt Mộ Thần nói này nói nọ, thì Mộ Thần cũng không đến mức như thế.

Lâm Trạch sắc mặt kịch biến, vung bàn tay tát Vạn Linh, “Câm mồm! Tiểu Thất cũng là người ngươi có thể quở trách à!

Tiểu Thất bây giờ là người nào chứ, kế mẫu của Mộ Thần đấy! Mộ Thần gặp được còn phải kêu một tiếng “mẫu phụ” đây. Tiện nhân Vạn Linh này còn nghĩ rằng Lâm Tạ là người mà nàng ta có thể chỉnh như trước kia ư.

Lâm Ngọc nhìn thấy Vạn Linh bị đánh, tâm liền trầm xuống.

Lâm Ngọc từng cảm thấy Lâm Trạch là một vị phụ thân cực yêu thương nàng cùng mẫu thân, nhưng Lâm Ngọc lúc này lại đột nhiên thanh tỉnh. Thứ có thể làm cho Lâm Trạch động tâm chỉ có ích lợi, trước đó bởi vì gia tộc nhìn trúng mình nên Lâm Trạch mới đau sủng mình, mà hiện tại, người trong gia tộc đều chuyển qua Lâm Tạ, nàng tất nhiên liền thành con ghẻ.

Mộ Thần với Bạch Diên Tinh không phải là đã cho Mộ Viễn Phong với tiểu Thất rất nhiều sao?” Vạn Linh nói.

Sắc mặt Lâm Trạch có hơi biến hóa. Đúng vậy! Mộ Viễn Phong và Lâm Tạ đại hôn, võ tôn tới cửa chúc mừng có tới mấy chục người.

Cũng không biết có phải là Mộ Thần cố ý hay không, thiệp mời phát tới chỉ cho Lâm gia đại trưởng lão, nhị trưởng lão, nhưng lại không có thiệp mời cho hắn. Hắn là phụ thân của Lâm Tạ a! Thế nhưng thật sự bọn họ lại không mời hắn.

Tại Bạch gia, Lâm Tạ có chút cứng ngắc đối mặt với một đám cường giả tiến đến chúc mừng.

Những cường giả trong ngày thường hùng bá nhất phương, giờ phút này lại đưa vẻ mặt tươi cười chúc mừng mình thành thân, Lâm Tạ có loại cảm giác như lọt vào trong sương mù ấy.

Lâm Tạ nhìn qua Mộ Viễn Phong, chợt cười. Lâm Tạ đã thổ lộ tình cảm với Mộ Viễn Phong, biết Mộ Viễn Phong xuất thân nước ngoài, ứng phó với loại trường hợp này cũng rất khẩn trương, có khả năng là Mộ Viễn Phong còn không bằng mình đâu.

Bởi vì trên thiệp Mộ Thần đưa không mời Lâm Trạch, Lâm Hác cũng không dám để Lâm Trạch tới đây, chỉ kêu vài tiểu bối trong nhà tới.

Bên người Lâm Tạ bây giờ vây quanh một đám võ tôn, những cường giả đó danh khí vô cùng lớn, thực lực hùng hậu. Nhìn những người đó, Lâm Hác cũng không có dũng khí đi lên lôi kéo làm quen, chỉ có thể đứng ở một bên.

Thì ra Lâm Tạ Thất ca xinh đẹp như vậy nha!

Thất ca thật có phúc khí mà.” So sánh với Mộ Viễn Phong, Dư Tấn chả là cái đinh gì sất!

Thất đệ thật lợi hại.” Lâm Nhàn nhìn Lâm Tạ bị đám người vây quanh, ghen tị hai mắt đỏ lên. Phúc khí Lâm Tạ thật quá tốt rồi, lại được phụ thân của Mộ Thần chọn trúng y.

Ngoài cổng Bạch gia có hộ vệ chuyên phụ trách xướng đơn.

Ô gia Ô Phượng tiểu thư đưa một đôi Đồng Tâm Lưu Ly Bội, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm.

Đan Đỉnh Các Cảnh Minh thiếu gia đưa một gốc linh thảo bát cấp, một khối hàn ngọc ngàn năm, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm.

Đan Cốc Đan Diểu thiếu gia đưa hai gốc bát cấp linh thảo, mười gốc linh thảo thất cấp, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm.

Tháp chủ Trận pháp tháp, Hà Hiền tiền bối đưa một bộ trận kỳ bát cấp, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm.

Các anh hào ngày thường khó gặp ở Trung Châu, lúc này đều tập trung lại đây. Nhìn những nhân vật có thân phận tôn quý đó, người Lâm gia vừa hâm mộ, vừa kích động, cũng vừa bất an…

Lâm Nhàn nghe tiếng bên ngoài, ánh mắt cũng đỏ lên. Nhiều đồ vật tới như vậy, tùy tiện một lễ vật thôi cũng đã là thứ Lâm gia phải kinh doanh mười mấy năm, thậm chí vài chục năm mới có được.

Đáng tiếc là Lâm Tạ lại lấy thân phận nghĩa tử của Lăng gia Lăng Trầm mà xuất giá, nếu không thì nhiều lễ vật như vậy, ít gì cũng phải chia cho bọn họ một chút.

Mộ Thần thật biết kiếm tiền! Cái hội đấu giá trước đó cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu, hiện giờ cái hôn lễ này lại không biết có thể kiếm bao nhiêu nữa.

Lâm Nhàn nhìn vẻ tươi cười trên mặt Mộ Thần cùng Bạch Diên Tinh, tâm tình có chút cổ quái. Mộ Viễn Phong cưới về một kế mẫu cho Mộ Thần, Mộ Thần không một chút sinh khí, ngược lại vui như mở cờ.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đội mũ đỏ, mặc hồng trang, nhìn rất giống hai đứa nhỏ dễ thương trong tranh chúc Tết.

Hôn lễ rất náo nhiệt, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng vui vẻ chạy loạn, tiếng cười vang lên không ngừng từ trong miệng hai đứa.

Từ lúc bắt đầu hôn lễ, Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong liền bị các cường giả vây quanh chúc mừng và nói chuyện phiếm.

Dưới lời xúi giục của mọi người mà không ngừng uống rượu, thẳng uống tới mơ màng.

Lâm Tạ ban đầu còn muốn đi chào hỏi đám người Lâm gia, nhưng sau khi bị đổ cho mấy vò rượu, thần chí lập tức mơ màng, cái gì cũng không nhớ rõ.

Vì thế, từ đầu đến cuối, đám người Lâm Hác chờ đến lúc hôn lễ chấm dứt vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện cùng Lâm Tạ.

Đám người Lâm Hác còn muốn gặp Lâm Tạ, nhưng thái độ của Bạch gia đối với bọn họ rất kém, Lâm Hác đành phải xám xịt dẫn người rời đi.

Chương 362

Lâm gia.

Lâm Nhàn tỷ, có những ai tham gia hôn lễ vậy? Ta nghe nói có rất nhiều đại nhân vật phải không?” Mấy tiểu bối vây quanh Lâm Nhàn tò mò hỏi thăm.

Lâm Nhàn nói: “Đúng thế. Trong năm vị Tháp chủ thì trừ Tháp chủ Đan Tháp, các Tháp chủ khác đều tới đấy. Không chỉ người Đan Đỉnh Các, người Đan Cốc, còn có rất nhiều võ tôn, các gia tộc nổi danh ở Trung Châu, có rất nhiều người tới.

Nhiều đại nhân vật như vậy sao? Nếu như đóhôn lễ của ta, ta nhất định sẽ hạnh phúc đến bất tỉnh mất.” Lâm Tình ôm mặt, hâm mộ nói.

Tình nhi đang tư xuân ?” Lâm Hạ trêu chọc Lâm Tình.

Lâm Tình trừng mắt liếc Lâm Hạ, tức giận nói: “Lâm Hạ tỷ, ngươi đừng nói ta! Chính ngươi còn không phải cũng vậy sao.”

Gương mặt Lâm lập tức đỏ ửng, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lâm Nhàn tỷ, Bạch gia và Lăng gia hẳn là có rất nhiều thanh niên tài giỏi, ngươi có nhân cơ hội kết bạn với một vài người không?” Lâm Tình truy vấn.

Mấy thiếu nữ Lâm gia nhất thời đều tập trung ánh mắt lên người Lâm Nhàn.

Lâm Nhàn cười khổ, nàng ngược lại cũng muốn, nhưng những người đó căn bản không hề để ý tới nàng! Địa vị kém nhau quá xa, không phải ai cũng có vận khí như Lâm Tạ.

Nhất định là Lâm Tạ thu lễ đến mềm chân luôn rồi.” Lâm Tình ghen tị.

Lâm Nhàn: “Hẳn là vậy rồi còn gì! Những đại nhân vật kia, người nào người nấy đều tài đại khí thô, toàn tặng nào là linh thảo bát cấp, nào là Lưu Ly Đồng Tâm Bội không, còn cả pháp khí bát cấp, trận kỳ bát cấp, cái gì cần có đều có hết. Những người đó cũng có đưa tặng nguyên thạch nữa, đều là một ngàn hai ngàn, căn bản là không coi nguyên thạch như nguyên thạch.

Lâm Nhàn rũ mắt nghĩ, nguyên thạch tu luyện mà gia tộc cho đám tiểu bối bọn họ một năm cộng lại cũng chỉ bằng một hai khối nguyên thạch thượng phẩm mà thôi.

Chúng thiếu nữ hai mặt nhìn nhau, “Vậy không phải là Lâm Tạ phát tài rồi sao?

Đó là đương nhiên.” Lâm Nhàn nói. Nhiều thứ tốt như vậy, tùy tiện lấy ra một cái thôi cũng đủ khiến gia tộc lóe mắt rồi.

Lâm Nhàn tỷ, vậy khi nào Lâm Tạ mới trở về?” Lâm Tình hỏi.

Ta cũng không biết.” Lâm Nhàn nhíu mày.

Lâm Tạ đã thành người Lăng gia, thế nên Mộ Thần cũng thuận thế đưa toàn bộ sính lễ của Lâm Tạ cho Lăng gia. Hiện tại Lâm gia không mò được chỗ tốt gì, ngược lại Lăng gia nhặt được tiện nghi lớn, Mộ Thần đây là có ý gì! Đây căn bản là hắn khinh thường Lâm gia bọn họ!

Thật đúng là song tử gả ra ngoài cũng như đổ một bát nước bát đi. Lâm Tạ cũng thật là, Mộ Thần đối xử với Lâm gia bọn họ như vậy, y cũng không nói giúp một đôi lời. Đương nhiên, lời này chỉ là Lâm Nhàn ngẫm nghĩ trong lòng, hiện tại thân phận Lâm Tạ xưa đâu bằng nay, không phải là người nàng đắc tội được.

Lâm Ngọc đâu?” Lâm Nhàn hỏi.

Còn đang nổi điên kia kìa. Đối với người trông coi nàng thì vừa mắng vừa sai bảo, nàng ta cho rằng nàng ta vẫn là đại tiểu thư hô phong hoán vũ ở Lâm gia như trước sao?” Lâm Tình tràn đầy khinh thường nói.

Lâm Nhàn nhẹ hít một hơi: “Lâm Ngọc cũng thật là, Lâm Tạ dầu gì cũng là Thất ca, nhưng nàng ta nơi chốn đối nghịch cùng Lâm Tạ, còn đoạt vị hôn phu của Lâm Tạ, giờ thì bị báo ứng rồi.”

Nàng ta cho rằng chuyện nàng ta làm là thiên y vô phùng, nhưng người nào mà không biết, nàng ta mặt ngoài đối tốt với Lâm Tạ, sau lưng lại luôn tính kế Lâm Tạ. Trưởng bối trong gia tộc tung hứng nàng, nàng liền dương dương tự đắc. Giờ thì hay, chuyện này liền nháo tới đây.

Mệnh nàng ta cũng rất cứng, sư phụ nàng ta bị khắc tới tàn, trượng phu cũng bị nàng ta khắc tàn, thế mà sao trưởng bối vẫn còn giữ lại nàng ta nhỉ? Còn lưu trữ nàng ta thì toàn bộ gia tộc chúng ta sẽ xảy ra chuyện tiếp.” Lâm Tuyết Phi rầu rĩ nói.

Vạn Linh ở rất xa nhưng vẫn nghe được mấy người này nói chuyện, sắc mặt vô cùng cứng ngắc.

Vạn Linh siết chặt nắm tay, nha đầu Lâm Tuyết Phi kia đã phát hiện nàng rồi lại còn cố ý nói như vậy.

Tuyết Phi không nên nói như vậy, Lâm Ngọc tỷ đã đủ đáng thương rồi.” Lâm Tình nói.

Nàng ta đáng thương? Có gì mà đáng thương chứ! Gia tộc vì bồi dưỡng nàng ta mà tiêu giảm chi phí của chúng ta đấy, nhưng nàng ta thì sao? Chỉ biết tìm Thất ca phiền toái! Gia tộc đầu nhập vào người nàng không biết bao nhiêu, cũng không thấy nàng ta hồi báo được cái mẹ gì, nói là luyện dược sư lục cấp, nhưng nàng ta đã luyện ra được mấy khối đan dược lục cấp cho gia tộc?” Lâm Tuyết Phi hết sức bất mãn nói.

Bạch gia.

Phụ thân với mẫu phụ đã tỉnh chưa?” Mộ Thần hỏi Diệp Thạch.

Từ hội đấu giá thu hoạch được không ít linh thảo cửu cấp, còn có phương thuốc cửu cấp, vậy nên trong khoảng thời gian này, Mộ Thần vẫn đang làm quen với cách luyện chế phương thuốc cửu cấp.

Ta không biết, cũng không dám dùng linh hồn lực xem thử. Ta đã kêu Đại Bảo với Tiểu Bảo đi nhìn trộm, nhưng tụi nó đi vào đã lâu, đến bây giờ còn chưa đi ra nữa.

Mộ Thần bất đắc dĩ đỡ trán, “Ngươi kêu Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn trộm? Trong phòng phụ thân với mẫu phụ có nhiều đồ ăn ngon như vậy, không ăn sạch thì tụi nó sẽ không ra đâu.

Ez!” Diệp Thạch kêu lên một tiếng, lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ?

Vậy ngươi vào nhìn thử, coi phụ thân với mẫu phụ đã tỉnh chưa.” Diệp Thạch xúi.

Mộ Thần cười khổ: “Hẳn là đã tỉnh rồi.” Hai đứa nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo này, khi ăn đến cuối sẽ giành giựt nhau mà ăn, mà đã giành giựt thì sẽ đánh nhau, động tĩnh khẳng định là rất lớn.

Đang nói thì Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ mỗi người ôm một đứa nhóc đi ra.

Đại Bảo Tiểu Bảo vẻ mặt thân mật cọ cọ hai người.

Diệp Thạch, Mộ Thần ngượng ngùng bước tới ôm lấy Đại Bảo, Tiểu Bảo.

Phụ thân, mẫu phụ, thật ngại quá, Đại Bảo với Tiểu Bảo rất thích chạy loạn.” Mộ Thần nhận lấy Đại Bảo, nói.

Mộ Viễn Phong cười: “Không sao.

Mộ Viễn Phong cười nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu thật lợi hại, một lần liền sinh hai, Mộ gia có người kế nghiệp rồi.

Diệp Thạch gãi gãi đầu: “Phụ thân quá khen.”

Mộ Thần lấy ra hai cái nhẫn không gian, giao cho Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ, “Phụ thân, hạ lễ do mọi người đưa, ta đã phân ra rồi, đều chia ra để vào hai cái nhẫn không gian này hết. Hai cái nhẫn không gian này cần linh hồn lực của ngài với mẫu phụ mới mở ra được.

Lâm Tạ sửng sốt một chút, vội vàng lắc lắc tay nói: “Ta không thể lấy, đều cho phụ thân ngươi đi.”

Mộ Thần lại nói: “Nếu mẫu phụ cùng phụ thân đã làm hôn lễ, vậy ta hẳn nên đối xử bình đẳng với các ngi.”

Lâm Tạ sửng sốt, tâm tình không khỏi có chút khó tin, thật ra thì từ hôm qua đến giờ, y vẫn có chút như lọt vào sương mù vậy.

Mộ Viễn Phong lấy một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út của Lâm Tạ.

Sau đó cầm một chiếc khác, đeo lên tay mình.

Phụ thân, kế tiếp ngài có tính toán gì không?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong nói: “Bạch gia trưởng lão bảo chúng ta nên ở lại Bạch gia, các luyện dược sư ở Bạch gia có thể cùng nhau giao lưu tâm đắc luyện đan. Nhưng nghĩa phụ của Lâm Tạ thì bảo chúng ta tới Lăng gia ở, Lăng gia có một hỏa trì, có thể đề cao xác xuất luyện đan và luyện khí thành công.

Mộ Thần gật đầu nói: “Bạch gia cùng Lăng gia đều không tồi, phụ thân cùng mẫu phụ có thể ở cả hai nhà.

Mộ Viễn Phong cười khổ nói: “Kỳ thật thì ta muốn quay về nước ngoài.”

Trung Châu mặc dù tốt, nhưng chung quy cố thổ khó ly. Bạch gia, Lăng gia mặc dù tốt, nhưng bọn họ chung quy không phải thật sự là người Bạch gia, người Lăng gia.

Mộ Thần nhíu mày, nước ngoài hiện tại bị vây ở trạng thái chỉ có thể xuất không thể tiến, Mộ Thần đương nhiên có tâm muốn nghĩ ra biện pháp để chữa trị truyền tống trận, đưa Mộ Viễn Phong về nước ngoài, nhưng thân phận Mộ Viễn Phong đã bị lộ ra ngoài, Mộ Thần thật sự không yên lòng.

Mộ Viễn Phong thấy Mộ Thần lộ vẻ khó xử thì nhanh chóng nói: “Phụ thân tùy tiện nói mà thôi.

Mộ Thần nhìn Mộ Viễn Phong, siết chặt tay, nói: “Phụ thân chờ ta vài năm, đến lúc đó, ngài muốn đi chỗ nào ta cũng sẽ khiến phụ thân đi thoải mái.

Mộ Viễn Phong vỗ vỗ vai Mộ Thần: “Ngươi không cần tự khiến mình có áp lực quá lớn, phụ thân không sao.

Lâm Tạ vươn tay cầm tay Mộ Viễn Phong.

Khúc Khôn lấy một miếng điểm tâm, tại phía trên điểm tâm trét một tầng mứt trái cây thật dày.

Lăng Xuyên ở bên cạnh nhìn mà ngấy, thầm nghĩ Khúc Khôn có thể ăn như vậy, nói không chừng lần này không chỉ một đứa, có khả năng là hai, cũng có thể là ba.

Ngươi muốn ăn ?” Khúc Khôn hỏi Lăng Xuyên.

Lăng Xuyên lắc đầu: “Không, ngươi cứ ăn đi.” Hắn không thích ăn đồ ngọt lắm.

Khúc Khôn liếc Lăng Xuyên một cái, đắc ý nói: “Coi như ngươi thức thời, vốn ta cũng chả muốn cho ngươi ăn.”

Lăng Xuyên: “…”

Ai da! Lần này Mộ Viễn Phong kết hôn là kiếm lớn luôn. Nghe Thạch Đầu nói, tân khách đưa tặng linh thảo bát cấp đã có hơn hai mươi gốc, chậc chậc, ta còn tưởng rằng hội đấu giá kia đã kiếm rất nhiều rồi, không nghĩ tới làm hôn lễ càng dễ kiếm hơn.” Khúc Khôn gặm điểm tâm mứt trái cây, nói.

Lăng Xuyên gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Hôn lễ rất dễ kiếm, nếu như ngươi làm hôn lễ với ta, chắc chắn cũng có thể kiếm được rất nhiều.

Khúc Khôn khinh thường lườm Lăng Xuyên, “Ngươi cho là ngươi là ai! Người ta là hướng về mặt mũi phía Mộ Thần mới cho nhiều như vậy, ngươi có thể so được với Mộ Thần chắc? Ngươi nằm mơ đi!

Lăng Xuyên: “… Ta cũng không kém mà.

Mộ Thần là luyện dược sư cửu cấp, nhưng hắn cũng là luyện khí sư cửu cấp cơ mà. Tuy rằng luyện dược sư nổi tiếng hơn luyện khí sư một chút, nhưng cũng không hơn là bao nhiêu.

Khúc Khôn nhẹ xùy một tiếng: “Không kém á? Kém xa ấy chứ! Một tên làm nghề rèn như ngươi còn muốn cùng người ta luyện đấu đan? Ngươi si tâm vọng tưởng !”

Lăng Xuyên: “…”

Khúc Khôn ăn điểm tâm, sau đó nói: “Ta nói nha, ngươi thật đúng là đủ gian trá. Ta nói chứ, đang êm đẹp sao lại để Lăng Trầm nhận Lâm Tạ làm nghĩa tử, thì ra là đánh chủ ý tới sính lễ của Lâm Tạ. Sính lễ Mộ Thần chuẩn bị cho Lâm Tạ, toàn vào túi áo Lăng gia các ngươi hết.

Lăng Xuyên phe phẩy cây quạt trong tay, đắc ý dào dạt nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà. Còn Lâm gia kia cả nhà chướng khí mù mịt, sính lễ của Mộ Thần há có thể tiện nghi cho bọn họ.

Khúc Khôn thấy Lăng Xuyên tươi cười đắc chí thì nhất thời bực bội, “Lâm gia không phải thứ tốt gì, nhưng Lăng gia các ngươi cũng chưa chắc là thứ tốt…

Lăng Xuyên hết sức vô tội nói: “A Khôn, ngươi vậy là nói sai rồi, Lăng gia chúng ta đều là người tốt giống ta hết đó!

Khúc Khôn nuốt xuống khối bánh ngọt, gật đầu, chán ghét nói: “Thì ra Lăng gia các ngươi đều là bại hoại giống như ngươi , hợp lại Lăng gia các ngươi chính là ổ sói rồi còn gì!

Lăng Xuyên: “

Một suy nghĩ 17 thoughts on “Pháo hôi nam xứng – Chương 358-362

    1. gọi là cực phẩm bởi vì họ không nhận thức được bản thân là cực phẩm đó. Nói thật chứ truyện nào cũng sẽ có một vài nhà “cực phẩm” như vầy

      Đã thích bởi 4 người

  1. Ai ai ai, tui thích Mộ Viễn Phong nha. Cơ mà sao lúc nào ổng cũng có vẻ lu mờ thế nào ấy. Ngay cả trong mấy chương về ổng thì cũng chỉ thấy nhắc nhiều tới nào là Mộ Thần, Lăng gia, Bạch gia, Lâm gia vân vân và mây mây thôi. Hông lẽ do ổng làm cha thành công quá (thương con này, lo cho con này, vạn dặm tìm con này, ko có quá khứ ruồi bu như hai hông Bạch, Lăng này) mà bị tác giả ghẻ lạnh hở? Hông chịu đâu 😭

    Đã thích bởi 6 người

Bình luận về bài viết này