Pháo hôi nam xứng – Chương 363-367

Chương 363

Nhìn thấy Lâm Tạ tâm sự nặng nề, Mộ Viễn Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?

Lâm Tạ thu hồi ngọc bội đưa tin trên tay, lộ ra một nụ cười: “Không có gì.

Lâm Tạ cúi đầu, y trước đó cảm thấy rất kỳ quái bởi vì Lâm gia rất an tĩnh, nhưng giờ phút này nhìn thấy trên ngọc bội đưa tin chỉ có thưa thớt mấy tin, Lâm Tạ rốt cục giật mình hiểu ra, ngọc bội đưa tin đã bị người ta động tay, nhưng người động thủ hẳn là cũng vì tốt cho y.

Lâm gia gởi thư đến?” Mộ Viễn Phong thử hỏi Lâm Tạ.

Lâm Tạ gật đầu: “Ừm.

Mộ Viễn Phong từng tiếp xúc với Lâm gia, nên hắn cũng rõ tình cảnh của Lâm Tạ tại Lâm gia, “Có ai làm khó ngươi sao? Để ta kêu Thần nhi…”

Lâm Tạ vội vàng lắc đầu: “Thần nhi là người làm đại sự, chút việc nhỏ của ta không cần làm phiền tới hắn đâu. Ta nghĩ đại khái là Lâm gia không quá vừa lòng đối với sính lễ của Thần nhi, đây cũng không phải là chuyện lớn.

Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Thần nhi vốn sẽ không cho ít như vậy, chỉ là…

Lâm gia quả thật không được phúc hậu lắm, nhưng dù sao đó cũng là mẫu gia của Lâm Tạ, Mộ Thần cho ít như vậy, người nào không biết nội tình chỉ sợ sẽ cảm thấy Lâm Tạ vong ân phụ nghĩa, dán được Mộ Viễn Phong rồi thì phụ mẫu đều quên hết.

Lâm Tạ nói: “Ta hiểu mà, Thần nhi cho đã nhiều rồi, dù sao nếu như tên luyện dược sư kia không phải là ngoài ý muốn chết, có lẽ ta…

Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Luyện dược sư?

Lâm Tạ giật mình, vội lắc đầu nói: “Không có gì.

Mộ Viễn Phong nhíu mày, chuyện về tên Lãnh Diêm, Mộ Thần cũng đã nói cho Mộ Viễn Phong biết, nhưng Mộ Viễn Phong lại không dám nói cho Lâm Tạ. Mộ Viễn Phong còn tưởng rằng Lâm Tạ không biết, nhưng vào thời khắc này hắn mới phát hiện, Lâm Tạ thật ra mọi chuyện đều hiểu, nhưng chỉ để ở trong lòng.

Mộ Thần chỉ cho Lâm gia hai viên đan dược thất cấp, ban đầu Mộ Viễn Phong còn muốn khuyên nhủ Mộ Thần cho nhiều hơn, nhưng khi biết chuyện Lãnh Diêm, Mộ Viễn Phong lập tức đánh mất suy nghĩ này.

Mộ Viễn Phong hỏi: “Vậy giờ ngươi tính sao?

Lâm Tạ trả lời: “Ta đã nói với phụ thân là sẽ gặp mặt tại tửu lâu bên cạnh Bạch gia.

Mộ Viễn Phong nghĩ nghĩ, nói: “Ta cùng ngươi đi?

Lâm Tạ lắc lắc đầu: “Không cần, mình ta thôi được rồi.” Cũng là lúc nên có một kết thúc rồi. Lâm Tạ nhìn Mộ Viễn Phong một cái, nói: “Nếu ngươi mà đi, có thể phụ thân ta sẽ dán lên ngươi mất.

Vậy ngươi tự xử lý đi.” Mộ Viễn Phong nói.

Lâm Tạ gật đầu: “Ta sẽ xử lý tốt.

Phụ thân đến rồi.” Mộ Thần nói.

Mộ Viễn Phong nói với Mộ Thần: “Có vẻ là Lâm Tạ có biết chuyện tên Lãnh Diêm kia.

Mộ Thần híp mắt: “Mẫu phụ là một người thông minh, nhưng mà phụ thân cũng nên yên tâm, tân mẫu phụ là người chí tình chí nghĩa, là một người tốt.

Đối với nhân phẩm của Tiểu Thất thì ta rất rõ ràng, ch là người Lâm gia thật sự quá vô sỉ.” Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần híp mắt, loại gia tộc này ngay từ đầu liền không thể cho bọn họ chỗ tốt quá lớn, nếu không thì muốn vứt cũng không được.

Phụ thân y tìm tới y.” Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần: “Ta biết, ta nghĩ mẫu phụ sẽ giải quyết tốt.

Mộ Viễn Phong gật đầu.

Lâm Tạ đi vào ghế lô trong tửu lâu. Lâm Trạch nhìn người trước mặt, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ tức giận.

Hiện giờ muốn gặp ngươi một cái cũng không dễ dàng ha.” Lâm Trạch áp cơn giận mà nói.

Lâm Tạ thần sắc thong dong đi đến đối diện Lâm Trạch, ngồi xuống, ngữ khí lãnh đạm nói: “Ta cho rằng phụ thân không thích thấy ta, dù sao mấy năm trước ta đi lịch lãm về, lúc muốn gặp ngi, không phải ngài đã nói nếu ta không có chuyện gì thì đừng tới trước mặt ngi, ngi s hoảng sợ?

Trên mặt Lâm Trạch nhất thời hiện lên vẻ xấu hổ, “Ngươi mang thù?

Lâm Tạ rót chén trà, nhấp một hơi: “Đây không phải là mang thù hay gì, ch là ta ăn ngay nói thật mà thôi.”

Lâm Trạch nhìn thấy biểu tình bình thản trên mặt Lâm Tạ, tâm tình nhất thời khó đoán.

Hắn đã mười mấy năm chưa nhìn kỹ lại đứa con này, tại trong ấn tượng của hắn, đứa con này có chút quái gở, có chút âm trầm, còn có chút ngu dốt.

Lâm Trạch đánh giá Lâm Tạ thêm vài lần, phát hiện tu vi Lâm Tạ lại tăng lên cả nhị tinh, thầm nghĩ Mộ Thần đối với Lâm Tạ đúng là không tồi, nếu không phải vậy, tu vi Lâm Tạ sẽ không tăng lên nhanh như thế.

Đáng tiếc, Mộ Thần đối tốt với Lâm Tạ như thế, lại keo kiệt chia cho Lâm gia bọn họ dù chỉ một chút nước canh.

Lâm Trạch không mở miệng, Lâm Tạ cũng học theo, không được một hồi, Lâm Trạch liền chịu không nổi.

Khi ngươi cùng Mộ Viễn Phong kết thân, Bạch gia chỉ phái một tiểu quản sự tới Lâm gia đưa hai viên đan dược thất cấp, chuyện này ngươi biết không?” Lâm Trạch hỏi.

Tên tiểu quản sự kia một bộ chỉ cao khí ngang, hoàn toàn không đặt Lâm gia bọn họ vào mắt.

Lâm Tạ cầm chén trà trong tay, nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong chén, cười cười: “Hai viên đan dược thất cấp, không phải đã không ít rồi sao?

Ngươi nói cái gì vậy!?” Lâm Trạch tức giận đập bàn.

Lâm Tạ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Tạ: “Ta ch nói đúng sự thật mà thôi. Phụ thân, ngi hẳn là đã tính xem giá trị của ta nên là bao nhiêu rồi mà? Trước khi Viễn Phong xuất hiện, không phải ngài vẫn cảm thấy ta dù bán vãi thế nào cũng là cái thứ bán không được bao nhiêu sao?

Lâm Trạch im lặng.

Thất ca, giữa phụ tử nào có hận thù gì mà không bỏ qua! Chuyện này không đều đã qua rồi sao? Hiện tại ngươi gả tốt như vậy, dù thế nào cũng phải giúp đỡ trong nhà một phen chứ!” Lâm Tuyết Phi nhịn không được xen mồm, có thâm ý nói với Lâm Tạ.

Lâm Tạ liếc mắt nhìn mỹ nữ kiều kiều khiếp khiếp bên cạnh Lâm Trạch một cái, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét. Lâm Tuyết Phi nhìn biểu tình nhỏ trên mặt Lâm Tạ, nhịn không được nắm chặt góc áo.

Giữa Lâm Tạ cùng Lâm Tuyết Phi vốn cũng không có mâu thuẫn gì, nhưng trên người Lâm Tuyết Phi lại mơ hồ có bóng dáng của Lâm Ngọc, khiến Lâm Tạ vô cùng khó chịu.

Lâm Tạ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tuyết Phi, Lâm Tuyết Phi lập tức ủy khuất ngậm miệng lại.

“Tiểu Thất, phụ thân cũng không phải là vì gia tộc sao, Mộ Thần chỉ cấp một chút như vậy, Lâm gia chúng ta không còn chút mặt mũi nào, mà mặt mũi của ngươi cũng khó coi! Ngươi không biết chứ, ngoài kia mấy lời đồn, nói tuy rằng Mộ Viễn Phong cưới ngươi, nhưng cũng không quan tâm tới ngươi lắm.” Lâm Trạch uyển chuyển nói.

Lâm Tạ cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói: “Lời đồn chung quy cũng ch là lời đồn mà thôi, năm đó có nhiều người mắng ta xấu muốn chết, rồi bảo ta sao không nhanh đi chết đi, ha, nếu như lúc đó ta quan tâm tới mấy lời đấy, làm sao còn sống tới hiện tại.

Tiểu Thất, ngươi tuyệt tình như vậy sao?” Lâm Trạch siết chặt tay nói.

Lâm Tạ mặt không đổi sắc, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lặng, “Năm đó nếu như vị luyện dược sư họ Lãnh kia không chết, phụ thân còn muốn lấy ta đổi bao nhiêu đan dược ấy nhỉ.

Tay Lâm Trạch run lên, chén trà liền bị nghiêng đổ lên mặt bàn.

Lâm Tuyết Phi nhìn màn này, không khỏi nghi hoặc.

Lâm Trạch giật mình, hắn vẫn luôn lo rằng Lâm Tạ biết được việc này, không nghĩ tới Lâm Tạ quả thật biết được. Mà, Mộ Thần chỉ cho Lâm gia hai viên đan dược thất cấp, hắn có biết gì không?

Phụ thân sao có thể làm như vậy được? Ta không hề đáp ứng tên đó.” Lâm Trạch nói.

Bởi vì hắn ra giá thấp, mà trong lòng ngi thì giá phải trên ba viên đan dược lục cấp. Lúc ấy ngi không đáp ứng là vì muốn kéo dài đến khi hắn chịu tăng giá, nhưng mà đáng tiếc, mệnh của hắn khá ngắn, đồ vật trên người cũng bị người ta tịch thu, ngi thì khôngđược cái gì, sau đó ngi hối hận, phải không?” Lâm Tạ cười nói.

Lâm Trạch cắn răng, hơi run run nói: “Ngươi đang nói gì vậy?

Chẳng lẽ còn không đúng sao? Không phải là ngài nói, sớm biết thế, còn không bằng bán đi lấy một viên đan dược lục cấp?” Lâm Tạ thản nhiên nói.

Lâm Trạch: “…”

Lãnh Diêm qua đời không lâu, Lâm Tạ liền rời gia tộc đi lưu lạc chung quanh, vừa đi một cái chính là nhiều năm.

Lâm Trạch nhìn Lâm Tạ, trong lòng có một cảm giác khó chịu nói không nên lời. Hắn vẫn cảm thấy đứa con này vụng về, nhưng thật ra, tâm tư Lâm Tạ còn thông thấu hơn nhiều người khác.

Lâm Tạ nhìn biểu tình Lâm Trạch từ khiếp sợ, xấu hổ, chột dạ… sau đó trở nên bình thường, như sắc mặt chưa từng biến đổi.

Lâm Tạ đảo đảo chén trà trong tay, y đã sớm tuyệt vọng với Lâm Trạch, nên tất nhiên cũng sẽ không thất vọng.

Lâm Tuyết Phi nhìn sắc mặt Lâm Trạch, cảm thấy không khí giữa Lâm Trạch cùng Lâm Tạ có chút giương cung bạt kiếm.

Lâm Tuyết Phi không khỏi có chút ngạc nhiên, luyện dược sư họ Lãnh kia đến tột cùng là ai mà lại khiến sắc mặt phụ thân biến đổi như thế? (Khúc này hình như vừa nãy truyền âm nên LTP không nghe thấy?)

Lâm Tạ trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu, có chút trào phúng nói: “Thật ra phụ thân, so với vị Lãnh luyện dược sư kia, Mộ Thần đã hào phóng hơn nhiều rồi, không phải sao? Hai viên đan dược thất cấp đủ để đổi được mấy chục viên đan dược lục cấp, không phải sao?

Lâm Trạch: “…”

Lâm Tạ lấy ra một bình đan đưa cho Lâm Trạch, nói: “Ở bên trong bình này có hai viên đan dược thất cấp, về sau, ngi đừng đến tìm ta nữa.”

Lâm Tạ đứng lên, phất tay áo đi ra ngoài.

Lâm Trạch cắn chặt răng, không có ngăn cản.

Lâm Tuyết Phi vội nói: “Phụ thân, Thất ca vậy mà đi luôn rồi, tốt xấu gì ngài cũng là phụ thân mà! Y cũng thật quá không để ngài vào mắt.” Hai viên đan dược thất cấp, quá ít rồi.

Lâm Trạch đầy phẫn nộ lườm Lâm Tuyết Phi, quát: “Câm miệng đi, ngươi còn ngại trong nhà không đủ loạn có phải không!!

Lâm Tuyết Phi nhìn thấy sắc mặt Lâm Trạch khó coi, không khỏi ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Trước đó Lâm Trạch nói, có cơ hội thì sẽ giới thiệu nàng cho Lâm Tạ, nếu nàng có thể đi theo Lâm Tạ vào Bạch gia, như vậy về sau cơ hội tiếp xúc người Bạch gia liền nhiều hơn.

Đáng tiếc, Lâm Trạch đều không mở miệng, mà ánh mắt Lâm Tạ nhìn nàng lại đầy chán ghét.

Lâm Tạ đi ra tửu lâu, ngoài ý muốn phát hiện thân ảnh Mộ Viễn Phong.

Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Tạ kinh ngạc hỏi.

Mộ Viễn Phong cười trả lời: “Ta không yên lòng.

Không có gì, ta có thể ứng phó mà.” Lâm Tạ cúi đầu nói.

Mộ Thần đã cho y thiên đại mặt mũi, thế nên y sẽ không quá phận, kéo theo Lâm gia chướng khí mù mịt tới Bạch gia.

Mộ Viễn Phong kép tay Lâm Tạ, nói: “Vậy thì đi thôi.”

Lâm Tạ cầm tay Mộ Viễn Phong: “Được!

Lâm Tạ nhìn mặt nghiêng của Mộ Viễn Phong, trong lòng dâng lên một cỗ nhu tình. Lâm Tạ còn tưởng rằng nửa đời trước y bất hạnh, hơn nữa bất hạnh này vẫn sẽ theo y một đời. Nhưng giờ phút này khi nắm tay Mộ Viễn Phong, Lâm Tạ bỗng nhiên có loại cảm giác, có lẽ nửa đời trước y bất hạnh, chính là vì chờ đợi may mắn của hiện tại. Có thể gặp được Mộ Viễn Phong, những cực khổ trước kia đều không đáng nhắc tới.

Lâm Tuyết Phi đứng ở trên lầu cao, nhìn Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ tay dắt tay rời đi, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

Chương 364

Sau khi hôn lễ của Mộ Viễn Phong chấm dứt, Mộ Thần liền vào Linh Tháp, điên cuồng mà luyện đan, luyện khí cùng luyện trận pháp.

Hội đấu giá tích lũy cho Mộ Thần một lượng lớn tài nguyên, có đống tài nguyên này rồi, không chỉ thực lực Mộ Thần nhanh chóng tăng lên, mà ngay cả thực lực của đám người Bạch Thần Tinh, Lăng Xuyên, Diệp Thạch và Khúc Tâm Dương cũng tăng lên rất nhanh.

Có Bạch Thần Tinh và Lăng Xuyên dốc lòng chỉ điểm, trận pháp cùng luyện khí thuật của Mộ Thần đều ẩn ẩn có xu thế bước lên cửu cấp.

Có lượng lớn nguyên thạch, tốc độ thời gian trong Linh Tháp cũng trở nên chậm hơn.

Dưới sự duy trì của đông đảo tài nguyên, thực lực Mộ Thần rất nhanh đã tăng tới võ tôn cửu tinh đỉnh.

Thực lực của Diệp Thạch cũng theo đó tăng lên. Vốn thiên phú tu luyện của Diệp Thạch tốt hơn Mộ Thần, mà Mộ Thần lại phân tâm trên mấy môn học thuật, thế nên ở trình độ nhất định cũng liên lụy đến tiến độ Mộ Thần tăng tu vi, vậy nên cũng không lâu lắm, tu vi Diệp Thạch liền ngang hàng với Mộ Thần.

Lăng Xuyên dạo qua một vòng trong Linh Tháp, nhịn không được mà cảm thán, Linh Tháp thật đúng là thứ tốt!

Có thứ này, ở bên trong đây tu luyện một năm là bằng người ta ở bên ngoài tu luyện mười mấy năm. Nếu như Đại Bảo Tiểu Bảo lớn lên trong Linh Tháp, cốt linh tất nhiên không thể tốt hơn các tiểu hài tử bên ngoài, nhưng mà thời gian tu luyện lại hơn các tiểu hài tử bên ngoài gấp mười lần! Trong cùng thế hệ, ai có thể là đối thủ của hai đứa nhỏ.

Mà thật ra thì Đại Bảo Tiểu Bảo của hắn tư chất cũng rất xuất chúng, cho dù không lớn lên trong Linh Tháp thì những đám tiểu quỷ bên ngoài cũng không cách nào so sánh với tôn tử nhà hắn.

Diên Tinh à, luyện khí thuật của Mộ Thần sắp lên cửu cấp rồi phải không?” Lăng Xuyên hỏi.

Mộ Thần quả thật là hạt giống tốt, những kiến thức phức tạp kia chỉ học một chút là hiểu. Nếu như những tiểu tử của Lăng gia kia đều có ngộ tính như Mộ Thần thì Lăng gia đã sớm thành đệ nhất đại gia tộc ở Trung Châu rồi.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy đó ông ngoại, Mộ Thần sắp vượt qua ngi rồi.

Lăng Xuyên: “…” Cho dù đó đúng là sự thật, thì cũng không cần nói trắng ra như vậy mà!

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Chậc chậc, Lăng Xuyên ơi, ngươi sắp thành đóa hoa cúc hôm qua rồi.” Khúc Khôn dào dạt đắc ý nói.

Lăng Xuyên: “…” Cái này lại càng thẳng thắn hơn.

Lăng Xuyên có chút đau đầu đỡ trán, tức phụ của hắn, ngoại tôn của hắn sao cứ thích đâm hắn vậy.

Diên Tinh à!” Khúc Khôn gọi Diệp Thạch một tiếng.

Diệp Thạch ngẩng đầu hỏi: “Ông ngoại có việc gì ạ?

Khúc Khôn nhéo nhéo bụng, nói: “Ta cảm thấy hình như gần đây ta béo lên, Mộ Thần nhà ngươi có luyện chế đan dược giảm béo gì không? Kêu hắn cho ta hai viên.

Diệp Thạch khẽ đảo mắt, không khỏi có chút chột dạ, “Ông ngoại, ngi đâu có béo đâu! Nhìn ngài rất thon thả mà, rất xinh đẹp luôn á.

Khúc Khôn nhíu mày: “Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy bụng ta càng lúc càng lớn, ai không biết còn nghĩ rằng ta mang thai đâu, ha ha ha…” Khúc Khôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tiếng cười liền im bặt. “Không phải là ta thật sự mang thai đó chứ?

Diệp Thạch vội vàng nói: “Không có đâu ông ngoại, Lăng ông ngoại là võ thánh cơ mà. Ngi nào dễ mang thai như vậy!

Khúc Khôn nhéo nhéo bụng: “Cũng phải ha! Lăng ông ngoại của ngươi là võ thánh, trên cơ bản hắn chính là một tên không dựng không dục, ta đây chhơi tăng cân một chút, dù sao gần đây quả thật ăn hơi nhiều.

Lăng Xuyên: “…” Hắn không dựng là thật, nhưng mà vì sao lại thành không dục rồi? Không ngờ Khúc Khôn lại khinh thường hắn như thế.

Diệp Thạch cúi đầu không nói gì.

Lăng Xuyên sợ Khúc Khôn nghĩ nhiều, lập tức dời qua đề tài khác, nói: “Diên Tinh, ngươi đang dạy Đại Bảo và Tiểu Bảo cái gì vậy?

Diệp Thạch trả lời: “Ta đang dạy bọn nó trận pháp thuật.

Lăng Xuyên kinh ngạc hỏi: “Bọn nó còn nhỏ như vậy, sẽ học được sao?

Diệp Thạch nói: “Học được, ngay từ đầu thì không học, cứ luôn nhàn hạ, sau đó ta nói học được một cái trận pháp nhất cấp mới cho ăn cơm, bọn nó liền đi học.

Lăng Xuyên: “…”

Diên Tinh, ngươi không thể bất công như vậy nha! Chỉ cho bọn nhỏ học trận pháp thôi à? Sao ngươi không cho bọn nhỏ tiếp xúc với luyện khí?” Lăng Xuyên nhịn không được mà nói.

Bạch Thần Tinh chỉ dạy Diệp Thạch về trận pháp thuật không có một chút bảo lưu, với lại Diệp Thạch ở trận pháp thuật có thiên phú cao hơn Mộ Thần. Từ khi giải được Tuyệt Mệnh Xà Độc trong thân thể, trận pháp thuật của Diệp Thạch đột nhiên tăng mạnh, đã tiến vào cửu cấp, nhưng có một chuyện là, về luyện khí thuật, Diệp Thạch một chút cũng không hiểu.

Thân thể Khúc Tâm Dương không thích hợp luyện khí, ngược lại Diệp Thạch thích hợp với luyện khí, nhưng Diệp Thạch có vẻ lại không có nhiều hứng thú với luyện khí lắm.

Luyện khí? Cái đó không được.” Diệp Thạch vội vàng lắc đầu.

sao?” Lăng Xuyên có chút không cam lòng hỏi.

Bọn nó còn nhỏ mà, không thể chơi với lửa. Nếu cho học luyện khí, bọn nó sẽ đốt hết phòng ở mất.” Diệp Thạch nói.

Lăng Xuyên: “…”

… …

Mệnh Tộc.

Trang Yêu Nguyệt hỏi: “Tử Nguyệt, những người đó nói thế nào?

Trang Tử Nguyệt cau mày nói: “Bọn họ nói, hiện tại có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Mệnh Tộc chúng ta, Mộ Thần lại đang nổi bật, nếu hiện tại chúng ta ra tay với Mộ Thần thì quá mạo hiểm, phải đợi Mộ Thần rời khỏi Bạch gia rồi nói.

Mộ Thần hiện tại đang ở Bạch gia, mà Bạch gia lại là trận pháp thế gia, cả gia tộc được bảo hộ bởi một trận pháp cửu cấp cao cấp đại hình, nếu dám tùy tiện ra tay, trận pháp sẽ lập tức khởi động. Muốn công phá một trận pháp cửu cấp cao cấp cũng không phải là chuyện dễ gì. Với lại một khi Bạch gia gặp chuyện, Lăng gia tất nhiên cũng sẽ ra tay, thậm chí Linh Tộc cũng sẽ bỏ đá xuống giếng.

Cái đuôi của Mộ Thần đã sắp dựng lên tận trời rồi mà người trong tộc còn có thể bình tĩnh như vậy.” Trang Yêu Nguyệt hết sức không vui nói.

Tỷ tỷ, không phải là hắn chỉ làm một cái hội đấu giá, rồi bồi dưỡng ra được hai tên luyện dược sư bát cấp thôi sao? Cũng đâu có gì ghê gớm đâu, luyện dược sư bát cấp ở trong mắt đám quê mùa ngoài kia thì ghê gớm vô cùng, nhưng cũng chỉ được như vậy. Tỷ tỷ, chẳng phải ngươi chính là luyện dược sư cửu cấp sao? Mộ Thần vẫn chỉ là tân nhân trong luyện dược sư cửu cấp, ngươi không cần chú ý như vậy.” Trang Tử Nguyệt cười nói.

Trang Yêu Nguyệt cười khổ. Mộ Thần mặc dù chỉ là tân nhân trong luyện dược sư cửu cấp, nhưng hắn người có Linh Tháp, Linh Tháp chính là thứ có thể luyện đan giả lập đấy.

Linh thảo cửu cấp rất khó kiếm, Trang Tử Nguyệt căn bản tìm không thấy bao nhiêu linh thảo cửu cấp để luyện tập, bởi một khi luyện tập thất bại, thì cũng phải trả giá thảm trọng. Nhưng Mộ Thần lại khác, Mộ Thần có Linh Tháp, có thể ở trong Linh Tháp luyện đan giả lập. Có lẽ không qua bao lâu, Mộ Thần sẽ có thể đuổi kịp nàng.

Luyện dược sư cửu cấp trong tộc cộng thêm Trang Thiên Dương đã chết đi thì có ba người. Thế nhưng luyện đan thuật của cả nàng và Trang Ti Phong tuy đã đều miễn cưỡng đạt tới cửu cấp, nhưng đều vẫn chỉ là gà mờ. Trang Ti Phong có lẽ mạnh hơn nàng một ít, nhưng cũng chỉ một ít mà thôi.

Bây giờ Mộ Thần còn có thể thu thập, nhưng qua thêm một thời gian ngắn thì có thể sẽ không thu thập nổi nữa. Đáng tiếc là người trong tộc vẫn còn sa vào trong ảo ảnh Mệnh Tộc cường đại như ngày xưa, không có chút cảnh giác nào cả.

Vậy chúng ta cứ tùy ý để Mộ Thần kiêu ngạo như thế?” Trang Yêu Nguyệt phẫn uất nói.

Trang Tử Nguyệt nhíu mày, “Những người khác đều cảm thấy hắn chmột võ tôn, còn ngươi thì quá đại kinh tiểu quái.

Trang Yêu Nguyệt trừng mắt, “Chmột võ tôn? Chẳng lẽ người trong tộc còn muốn đợi Mộ Thần thăng cấp võ thánh mới động thủ lần nữa? Nếu như Mộ Thần thăng cấp võ thánh, ở đây còn ai có thể đối phó được hắn?

Tỷ tỷ, ngươi cũng không cần quá kích động.” Trang Tử Nguyệt an ủi.

Trang Yêu Nguyệt tức giận bất bình ngồi xuống, Trang Tử Nguyệt do dự hồi lâu, mới hỏi Trang Yêu Nguyệt: “Tỷ tỷ, lúc Trang Thiên Dương xảy ra chuyện, khi ấy ngươi đang làm gì?

Trang Yêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trang Tử Nguyệt, híp đôi mắt phượng.

Trang Yêu Nguyệt trầm mặc một hồi, âm trầm hỏi: “Ngươi có ý gì?

Trang Tử Nguyệt xấu hổ cười: “Không có gì. Ch là, nếu tỷ tỷ cùng đại trưởng lão liên thủ với nhau, hai tên tân võ thánh Bạch Thần Tinh với Lăng Xuyên hẳn không phải là đối thủ của các ngươi mới phải.

Trang Yêu Nguyệt ngây ra một lúc, lập tức giận dữ, “Hay lắm! Ta nói sao các ngươi cả đám chân tay co cóng, không muốn ra tay với Mộ Thần, thì ra là các ngươi đang hoài nghi ta âm thầm động thủ với Trang Thiên Dương. Các ngươi hoài nghi ta thông đồng với Mộ Thần có phải không?

Trang Tử Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ nói: “Tỷ tỷ nghĩ gì thế, người trong tộc ai mà nghĩ như vậy chứ?

Trang Yêu Nguyệt rầu rĩ ngồi xuống. Nàng với Trang Thiên Dương đúng là bất hòa với nhau, nhưng cùng là tộc nhân thì phải nhất trí đối ngoại, điểm đúng mực ấy nàng vẫn phải có.

Trang Yêu Nguyệt cắn chặt răng, việc này cũng không thể nói là nàng không có một chút sai lầm nào. Nếu như nàng sớm ra tay một chút thì mọi chuyện cũng không đến mức thành như vậy. Vấn đề ở đây là, nàng không nghĩ tới Mộ Thần lại có thể cắn nuốt linh hồn Trang Thiên Dương!

Ai có thể nghĩ đến một con kiến có thể cắn chết voi, một võ thánh thất tinh như Trang Thiên Dương lại chết trong tay một tên võ tôn, chết không nhắm mắt!

Trang Tử Nguyệt không hiểu hỏi Trang Yêu Nguyệt: “Tỷ tỷ, tên Mộ Thần kia có lợi hại đến vậy sao? Ngươi có vẻ rất lo về hắn.

Trang Yêu Nguyệt ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đang chuyện bé xé ra to sao?

Trang Tử Nguyệt vội nói: “Không có.”

Trang Tử Nguyệt nhíu mày, hắn có nghe Mạc Ly Huyền nói, Trang Yêu Nguyệt tại trong Đan Điện bí cảnh vì sợ bị đám người Mộ Thần phát hiện tung tích mà an an tĩnh tĩnh tu luyện mấy tháng, lãng phí một đống thời gian. Một võ thánh như Trang Yêu Nguyệt mà lại đi kiêng kị Mộ Thần đến nước này, thật là quá buồn cười.

Trang Yêu Nguyệt siết chặt tay: “ Được Linh Tháp thì được thiên hạ, đây chính là năm đó vị tổ tiên võ thánh bát tinh kia trước khi qua đời, hao phí thật lớn tâm huyết mới tính ra! Chuyện này bây giờ đã đến đây, gia tộc lại vẫn không coi trọng tới.

Trang Tử Nguyệt nhíu mày nói: “Nhưng dù sao Mộ Thần còn chưa đắc thủ mà!

Trang Yêu Nguyệt có chút vô lực nhắm nghiền hai mắt. Chưa đắc thủ? Chưa đắc thủ nên hiện tại còn kịp?

Hiện tại mà không động thủ, sau này, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.” Trang Yêu Nguyệt âm trầm nói.

Trang Tử Nguyệt nhíu mày: “Tỷ tỷ, hiện tại ở Bạch gia đang tập trung năm sáu tên võ thánh, bên ngoài còn có một vài tên đang nhìn chằm chằm, rất khó đối phó!

Tuy Mệnh Tộc nhiều võ thánh, nhưng luận lực chiến đấu thì lại không bằng Bạch gia cùng Lăng gia. Bạch gia cùng Lăng gia, một bên tinh thông sát trận, một bên tinh thông pháp khí, nếu đánh nhau, người ta tự bạo pháp khí cửu cấp là đã đủ để bọn họ ôm nhau chết chung.

Trang Yêu Nguyệt siết chặt tay, “Nhưng nếu hiện tại không ra tay, sau này sẽ càng khó đối phó hơn!

Minh văn thuật của Mộ Thần còn chưa tới bát cấp hậu kỳ mà, với lại không phải là Vùng Cấm Võ Thánh sắp mở rồi sao? Ta nghĩ Mộ Thần nhất định sẽ tới đó, đến lúc ấy, chúng ta giải quyết hắn trong đó thì tốt rồi.” Trang Tử Nguyệt nói.

Trang Yêu Nguyệt nói: “Cách lúc bí cảnh mở ra còn một tháng, cũng không biết đến lúc đó hắn đã thành võ thánh chưa.

Trang Tử Nguyệt cười xòa bảo: “Tỷ tỷ cũng quá lo lắng rồi, Mộ Thần mới hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ hắn còn có thể ở cái tuổi này thăng cấp võ thánh sao?

Trang Yêu Nguyệt: “…” Lỡ như tên đó lại làm được thì sao?

Chương 365

Khúc Khôn đi vào Linh Y Đường, tìm một lão nhân râu mép tóc hoa râm.

Vương y sư, ta nghe nói ngươi là y sư tốt nhất của Bạch gia?” Khúc Khôn nói.

Lão nhân râu bạc nhìn thấy Khúc Khôn, lập tức lên tinh thần, “Đều là mọi người quá khen, thật ra y thuật của ta cũng ch là trình độ gà mờ, Mộ Thần đại sư kiêm tu y thuật, trình độ y thuật có khả năng hơn xa lão hủ.” Lão nhân râu bạc khiêm tốn nói.

Khúc Khôn lắc đầu nói: “Mộ Thần không được, ta đã tìm hắn nhìn mấy lần, đều nói là không thành vấn đề. Người bên ngoài truyền bá nói hắn vô cùng kì diệu, nhưng cũng chỉ là cái thùng cơm thôi.” Thân thể hắn biến hóa lớn như vậy, làm sao có thể không có vấn đề.

Mộ Thần một cái thùng cơm lớn, sinh ra hai cái thùng cơm nhỏ.

Dựa vào hấp dẫn bằng đồ ăn, hai đứa tiểu quỷ Đại Bảo Tiểu Bảo kia đã có thể nhớ rõ trên trăm cái trận pháp nhất cấp trụ cột. Đáng thương hai tiểu quỷ kia, ngay cả hắn tên gì còn không nhớ rõ đâu.

Lão giả rút rút khóe miệng, thầm nghĩ dám nói Mộ Thần là thùng cơm cũng chỉ có vị này.

Giữa các nghề có chuyên môn khác nhau, có thể là Mộ thiếu am hiểu luyện đan thuật hơn.” Lão giả cười gượng nói.

Khúc Khôn gật đầu: “Có thể là vậy. Tham nhiều nhai không nổi, tiểu tử kia học quá nhiều mà. Giờ ngươi mau giúp ta nhìn xem đi, gần đây ta ăn càng ngày càng nhiều, thân hình càng ngày càng béo ra, có phải là có vấn đề gì không? Nếu như không có vấn đề gì thì ngươi cho ta mấy viên thuốc tiêu thực, hay thuốc giảm bớt khẩu vị ấy.

Thỉnh Khúc tiền bối vươn tay.” Lão giả nghiêm mặt nói.

Khúc Khôn vén tay áo lên, đưa cánh tay tới trước mặt lão giả.

Lão giả đưa tay xem mạch, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: “Khúc tiền bối không cần lo lắng, tiền bối không sao cả, chdo mang thai nên ngi mới có những bệnh trạng đó thôi. Lên cân trong thời gian mang thai là điều bình thường.”

Hài tử cũng rất khỏe mạnh. Có thể là vì vui vẻ cho nên khẩu vị của tiền bối mới có thể tốt như vậy…

Thật không nghĩ tới ngi cùng Lăng tiền bối lại nhanh có bảo bảo như vậy. Lăng tiền bối thực lực hùng hậu, các tu luyện giả có cấp bậc như Lăng tiền bối có vô số hậu cung, nhưng mà mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm cũng không có một mụn con, ngi và Lăng tiền bối thật có phúc khí.

Khúc tiền bối, hiện tại ngài có thể ăn nhiều hơn, những thuốc thang giảm bớt khẩu vị căn bản là không cần, hiện tại thân thể của ngài không thể ăn bậy!

Lão giả càng nói càng kích động, hoàn toàn không có chú ý rằng, càng nghe lão nói, sắc mặt Khúc Khôn càng ngày càng âm trầm.

“Có phúc khí cái đầu của ngươi, ngươi cái tên lang băm này!” Khúc Khôn hung dữ trừng lão giả, nổi giận đùng đùng đi ra.

Lão nhân râu bạc nhìn thấy Khúc Khôn nổi giận đùng đùng rời đi, nhất thời chợt hiểu ra, Khúc Khôn mang thai là chuyện lớn, không đạo lý nào mà Lăng Xuyên và Mộ Thần lại không biết chuyện được! Bọn họ nhất định là biết, lại cố ý không nói cho Khúc Khôn, nhưng bây giờ lại bị lão nói toạc ra.

Lăng tiền bối, ta… ta không biết, ta không phải cố ý!” Nhìn thấy người đang đi vào, lão nhân râu bạc không run run nói.

Lăng Xuyên cười nói: “Không sao đâu, sớm muộn gì A Khôn cũng phải biết, ta vẫn luôn nghĩ nên như thế nào nói với hắn đâu, hiện tại thì tốt rồi, không cần phát sầu nữa.

Bụng Khúc Khôn càng lúc càng lớn, có thể mang thai trong lúc không biết đến bây giờ đã rất không dễ, muốn không phát hiện tiếp mới là việc lạ.

… …

Bạch gia.

Khúc Tâm Dương nhìn đồng tiền trong tay, nhăn chặt mày.

Bạch Thần Tinh đi đến hỏi: “Đang làm gì đó?”

Khúc Tâm Dương nói: “Không có gì, tính xem bói mà thôi.”

“Ta nghe nói có rất nhiều người trong Bạch gia tới tìm ngươi xem bói?” Bạch Thần Tinh ghen tị nói.

Khúc Tâm Dương gật đầu: “Ừ, nhưng ta tính không chuẩn lắm, may mà mọi người không chê.

Đừng tính cho bọn họ.” Bạch Thần Tinh nhíu mày, ghét bỏ nói.

Khúc Tâm Dương không hiểu: “sao vậy?

Những tên gia hỏa kia tìm ngươi xem bói là giả, muốn đào góc tường ta mới là thật.” Bạch Thần Tinh giận dữ bảo.

Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, cũng quá coi thường chính mình, ai dám đào góc tường Bạch tiền bối ngươi?! Không muốn sống nữa sao?

Đúng, góc tường của ta không phải ai cũng có thể đào. Nhưng ta vẫn không cao hứng. Bọn họ quấn ngươi lâu như vậy, thời gian chúng ta ở cùng nhau còn chưa đủ đâu, lỡ ngươi để ý tới những tên kia thì sao đây. Ngươi nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi đeo râu mép giả, hóa trang thành lão nhân, xem bói cho người ta.” Bạch Thần Tinh nói.

Khúc Tâm Dương gật đầu: “Ta đương nhiên nhớ rõ, lúc trước ta nói ngươi hồng loan tinh động, mệnh phạm hoa đào, lúc ấy ngươi tức giận đến muốn đánh ta, còn nói ta là kẻ lừa đảo.

Bạch Thần Tinh cười cười, nói: “Trên thực tế, lúc trước ngươi tính cũng không sai.

Khúc Tâm Dương liếc mắt trừng Bạch Thần Tinh một cái, tức giận nói: “Lúc trước ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi không nói vì sao đã muốn đánh ta, hiện tại ta cuối cùng cũng biết, thì ra khi đó ngươi vừa mới bị người bỏ, ha ha ha…” Nữ nhân bỏ Bạch Thần Tinh hình như là một đại mỹ nữ thì phải.

Bạch Thần Tinh đen mặt, chuyện này có buồn cười như vậy sao? Bạch Thần Tinh nhìn Khúc Tâm Dương, nói: “Cái chuyện bị người bỏ không cần nhắc lại đâu. Lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi gạt người, sau này mới biết được Tâm Dương ngươi liệu sự như thần! Lúc ấy ta quả nhiên mệnh phạm hoa đào.

Bạch Thần Tinh thân mật ôm thắt lưng Khúc Tâm Dương, hai người cùng nhau ngã xuống nhuyễn tháp kế bên.

Chỉ là thuận miệng bịa chuyện thôi.” Khúc Tâm Dương cười nói. Lúc ấy y xem bói khi thì linh khi thì mất linh, có nhiều lúc cũng không đúng.

Ngươi vừa nãy xem bói cho ai?” Bạch Thần Tinh hỏi.

Cho Thần nhi cùng Diên Tinh, nhưng không ra cái gì hết.” Khúc Tâm Dương nhẹ hít một hơi, lắc đầu nói.

Bạch Thần Tinh nói: “Thần nhi là nghịch thiên cải mệnh, đương nhiên là ngươi tính không ra.

Khúc Tâm Dương hỏi Bạch Thần Tinh: “Ngươi thật sự tin tưởng chuyện nghịch thiên cải mệnh?

Bạch Thần Tinh ngoài ý muốn nhìn Khúc Tâm Dương: “Chẳng lẽ, ngươi không tin?

Khúc Tâm Dương lắc đầu: “Ta không tin! Ta cảm thấy mình cũng không có bản lãnh cao như vậy, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, Thần nhi rất hiếu thuận với Mộ Viễn Phong, nếu nghịch thiên cải mệnh thật sự thành công, Thần nhi không thể nào đối tốt với Mộ Viễn Phong như vậy được.

Bạch Thần Tinh: “…” Không ngờ Tâm Dương lại nghĩ như vậy. Mộ Thần đối với Mộ Viễn Phong quả thật rất tốt, nhưng Mộ Thần quả thật đã thay đổi trái tim, đây là do Mộ Viễn Phong chính mồm thừa nhận.

Tâm Dương, năm đó ngươi tính được những gì mới có thể quyết định nghịch thiên cải mệnh?” Bạch Thần Tinh tò mò hỏi.

Khúc Tâm Dương nhíu mày, Bạch Thần Tinh thấy vẻ mặt Tâm Dương như vậy, trong lòng nhất thời bất ổn: “Ngươi không muốn nói cũng không sao.

Cũng không có gì không thể nói. Ta nhìn thấy Diên Tinh thích phải một thiếu niên.

Nhưng thiếu niên kia lại thích một song nhi tướng mạo tuyệt mỹ, không thích Diên Tinh. Hắn rõ ràng không thích Diên Tinh lại còn lá mặt lá trái với Diên Tinh. Song nhi xinh đẹp mà thiếu niên kia thích không chỉ có một bạn lữ, chung quanh hắn có rất nhiều thiếu niên kiệt xuất, những người đó đều không thích Diên Tinh, Diên Tinh lại còn luôn ở bên người thiếu niên y thích.

Thiếu niên mà Diên Tinh thích là một luyện dược sư, trong lúc vô tình Diên Tinh phát hiện ra máu của mình có thể giúp thiếu niên kia luyện đan, liền thường xuyên trộm lấy máu mình cho thiếu niên kia. Thiếu niên kia biết hết thảy những gì Diên Tinh làm, nhưng vẫn không nhận Diên Tinh.

Sau đó, Diên Tinh bị một thiếu niên khác bên người song nhi xinh đẹp kia giết, mà người Diên Tinh thích lại không hề nói gì, chỉ rút máu trong thân thể Diên Tinh ra, đem Diên Tinh đi chôn.

Rồi sau đó, bên người song nhi kia có thêm một thiếu niên Bạch gia. Thiếu niên Bạch gia kia ngoài ý muốn tìm thấy sách trận pháp tổ truyền của Bạch gia, nhưng hắn lại mở không được, máu của Diên Tinh lưu lại lại có thể mở ra.

Sau đó nữa, đám người kia ngoài ý muốn biết được thân phận của Diên Tinh, thiếu niên Bạch gia kia cảm thấy con chúng ta chết sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với ngươi, liền quyết định cho ngươi một cái ‘kinh hỉ.

Thiếu niên đó thay đổi máu cho song nhi kia, ngươi cho rằng song nhi kia là con của chúng ta, cái gì cũng dốc túi cho

Khúc Tâm Dương quay đầu, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Bạch Thần Tinh, cười nói: “Đều là ta miên man suy nghĩ thôi, ngươi hẳn là sẽ không ngốc tới mức nhận sai người mà không biết đâu.

Bạch Thần Tinh: “…”

Lúc ấy ngươi nghịch thiên cải mệnh là làm như thế nào?” Bạch Thần Tinh hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình hỏi.

Khúc Tâm Dương nhún vai: “Cũng không có gì.

Bạch Thần Tinh cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh, nói: “Ngươi nói thử xem.

Khúc Tâm Dương kể: “Đó là một cảm giác rất huyền ảo, trong mắt tất cả đều là ngày sinh tháng đẻ của các loại người. Sau đó, ta phát hiện ngày sinh tháng đẻ của một người hoàn toàn phù hợp với Diên Tinh. Ngày sinh của Diên Tinh cùng người nọ hợp lại biến rồng bay phượng múa, kim quang bắn ra bốn phía. Vì thế ta liền kéo người nọ lại đây, sau đó ta cứ ngủ, ngủ đến lúc các ngươi cứu ta.

Bạch Thần Tinh ôm chặt Khúc Tâm Dương: “Ch là một giấc mộng mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều quá.

Khúc Tâm Dương nhắm mắt lại, nói: “Ngươi nói đúng, ch là một giấc mộng, mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.

Bạch Thần Tinh nhìn dung nhan của Khúc Tâm Dương, gắt gao cắn chặt rang. Vì sao hắn lại ngu như vậy! Nếu Tâm Dương không có năng lực nghịch thiên cải mệnh, vậy có phải cả đời này hắn liền thành một trò cười rồi không?

Khi Bạch Nghị chết, Bạch Thần Tinh còn có chút áy náy, bởi nói như thế nào thì Bạch Nghị cũng đều là một phần tử của Bạch gia, vẫn là một vãn bối luôn tôn kính hắn. Nhưng giờ khắc này, Bạch Thần Tinh chỉ hận chính mình lúc trước xuống tay quá nhẹ.

Bạch Thần Tinh thật cẩn thận ôm Khúc Tâm Dương, như đang ôm một tuyệt thế trân bảo.

Khúc Tâm Dương so với năm đó thì khuôn mặt gầy yếu hơn nhiều.

Bạch Thần Tinh hôn thật mạnh lên môi Khúc Tâm Dương. Lời Khúc Tâm Dương nói khiến Bạch Thần Tinh cảm nhận được một cỗ bất an trước nay chưa có. Hắn bức thiết muốn cảm nhận được độ ấm của Khúc Tâm Dương, để chứng minh rằng, hết thảy những chuyện kia đều chỉ là hư ảo.

Khúc Tâm Dương mở mắt ra, nhìn biểu tình đau xót trên mặt Bạch Thần Tinh, không khỏi có chút đau lòng, hai người lập tức dây dưa nhau.

Bạch Thần Tinh gắt gao ôm Khúc Tâm Dương, kết thúc hồi lâu nhưng vẫn luyến tiếc buông ra.

Bỗng cửa bị đụng, “rầm” một tiếng, mở ra.

Khúc Tâm Dương tức khắc đẩy Bạch Thần Tinh ra, Bạch Thần Tinh bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đã bị Khúc Tâm Dương “yếu đuối” đẩy xuống mặt đất.

Bạch Thần Tinh nhìn người đẩy cửa, có chút bất đắc dĩ nói: “Diên Tinh, sao ngươi lại chạy tới đây?

Bạch Diên Tinh đỏ mặt, hình như y tiến vào không đúng lúc lắm, mà thôi, dù sao cũng đã tiến vào rồi.

Khúc ông ngoại biết hắn mang thai, đang nổi bão, ta vào đây trốn một chút.” Diệp Thạch buồn bực nói.

Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường, Khúc Khôn nổi bão thì tới chỗ hắn trốn làm gì? Khúc Khôn là trưởng bối của hắn, Khúc Khôn mà nổi bão, tự thân hắn còn khó bảo toàn nữa là!

Khúc Tâm Dương cảm thán nói: “Mẫu phụ rốt cục cũng biết.” Mẫu phụ mà còn không biết nữa thì y sắp muốn nói cho mẫu phụ biết luôn rồi. Chuyện rõ ràng như thế mà mẫu phụ lại kéo dài tới hiện tại mới biết được.

Bạch Thần Tinh nhún vai: “Khúc nhạc phụ luôn lừa mình dối người, coi Lăng nhạc phụ là một người không dựng không dục mà.

Khúc Tâm Dương: “…”

Chương 366

Trong Linh Tháp.

Lăng Xuyên đánh giá Mộ Thần, chua chua nói: “Luyện khí thuật của ngươi hẳn là đã đến cửu cấp rồi nhỉ?

Mộ Thần đáp: “Giả lập trong Linh Tháp thì đã đến cửu cấp.

Tuy vậy, ở bên ngoài thì vẫn chưa thử. Nhưng nếu ở trong Linh Tháp đã tới cửu cấp, thì bên ngoài cũng tám chín phần mười thôi.

Thật nhanh!” Lăng Xuyên lầm bầm.

Trình độ tiến cảnh luyện khí thuật của Mộ Thần so với hắn năm đó còn nhanh hơn. Hắn chính là thiên tài luyện khí xuất sắc nhất của Lăng gia mấy ngàn năm nay, nhưng thiên phú luyện khí của Mộ Thần lại càng trên hắn.

Những thiếu niên Lăng gia đời này nếu như cũng giống như Mộ Thần, những lão nhân kia cũng sẽ không cần cả ngày đem mấy câu “Bùn nhão không dính được lên tường”, “Gỗ mục không thể chạm khắc”, “Đời này không bằng đời trước” đặt bên miệng. Đương nhiên, nếu như thiếu niên Lăng gia cũng giống như Mộ Thần, vậy thế hệ trước của Lăng gia cũng không còn mặt mũi gì để nói.

Đều bởi vì ông ngoại dạy tốt, chứ nếu chỉ dựa vào chính ta, muốn đạt tới cửu cấp thì còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào đâu.” Mộ Thần khen tặng.

Lăng Xuyên cười bảo: “Cũng nhờ ngươi có năng lực lĩnh ngộ cao.” Mộ Thần có được dị hỏa, điểm này đối với luyện khí thuật của Mộ Thần cũng có tác dụng tăng trì rất lớn.

Mộ Thần nhìn nhìn Lăng Xuyên mặt mũi bầm dập, sắc mặt cổ quái hỏi: “Lăng ông ngoại, mặt của ngi không cần trị liệu một chút sao?

Với tu luyện giả cấp bậc như Lăng Xuyên, chỉ cần vận hành một chút nguyên khí thì này mấy vết thương này sẽ tiêu thất.

Lăng Xuyên xoa xoa mặt, lắc đầu nói: “Không cần đâu, nếu một hồi vết thương tiêu thất, Khúc ông ngoại của ngươi lại nhìn ta không vừa mắt, lại đánh ta. Bây giờ ta bị thương như vậy, hắn nhìn sẽ cao hứng.

Mộ Thần: “…” Vậy ngài không biết là rất dọa người sao?

Lăng ông ngoại thật yêu thương Khúc ông ngoại.” Mộ Thần nói.

Đó là tất nhiên rồi, chỉ đáng tiếc là A Khôn mãi không rõ!” Lăng Xuyên buồn bực nói.

Mộ Thần trợn mắt. Nếu như hắn bị một tên không biết vừa thấy mặt liền hấp diêm, thì cho dù là đuổi tới chân trời góc biển, hắn đều muốn trước tiên thiến người nọ, sau đó lại làm thịt.

Lăng Xuyên bây giờ còn có thể hoàn chỉnh đứng ở trước mặt hắn, không thể không nói, tính tình Khúc Khôn khá là tốt. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới việc Khúc Khôn đánh không lại Lăng Xuyên.

Mang thai là chuyện tốt mà. Thật không biết A Khôn tức giận cái gì.” Lăng Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Mộ Thần: “…” Lời này hắn còn có mặt mũi nói ra ở đây? Sao không đi nói trước mặt Khúc ông ngoại đi!

Một ngày nào đó Khúc ông ngoại sẽ hiểu ngài.” Mộ Thần dối lòng nói.

Lăng Xuyên: “Ta nghĩ sẽ có một ngày như vậy, nhưng bây giờ thì không quá khả năng. Có lẽ chờ chúng ta sinh xong một đám tiểu tử, hắn sẽ hiểu được.

Mộ Thần: “…” Một đám? Nghĩ thật đẹp.

Đúng rồi, trận pháp thuật của ngươi có phải cũng lên cửu cấp rồi?” Lăng Xuyên hỏi.

Mộ Thần am hiểu nhất chính là luyện đan, tiếp theo chính là trận pháp.

Vâng, ta đã thành công bố trí trận pháp cửu cấp trong Linh Tháp.” Mộ Thần nói.

Tiến độ của Diên Tinh nhanh hơn ngươi.” Lăng Xuyên nói.

Mộ Thần gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười đầy tự hào: “Đúng vậy, Thạch Đầu trên trận pháp thuật rất có thiên phú, trong Bạch gia không ai có thể so sánh.

Diệp Thạch đã luyện hóa sát trận cửu cấp nhập thể, thực lực lần nữa tăng cao.

Thiên phú trận pháp của Diệp Thạch vốn cao hơn hắn, hắn lại phân tâm trên các học thuật khác, nên khó tránh trận pháp thuật thấp hơn Diệp Thạch.

Tham nhiều nhai không nổi, lời này vẫn rất có đạo lý.

Bạch Thần Tinh cũng không biết là đã tu luyện phúc khí mấy đời mới có thể có được đứa con như Diên Tinh, hắn thật đúng là may mắn!” Lăng Xuyên nói thầm.

Mộ Thần cười cười, thầm nghĩ Bạch Thần Tinh đúng là đủ may mắn, nếu không, hắn ngốc như vậy, dễ bị lừa như vậy, chắc giờ đã sớm ngốc chết, chết không nhắm mắt không nói, đã chết còn bị người ta chê cười.

Đúng vậy. Nhạc phụ đúng là rất may mắn.” Mộ Thần phụ họa.

Đúng rồi, Diên Tinh sắp thành võ thánh rồi đó.” Lăng Xuyên nói.

Mộ Thần có chút ngoài ý muốn: “Nhanh vậy?

Lăng Xuyên nói: “Ừ, tư chất Diên Tinh vốn cao hơn ngươi, ngươi thì nghiên cứu cái này, nghiên cứu cái kia, bị Diên Tinh vứt ở phía sau cũng phải thôi.

Tu vi Mộ Thần lúc trước sở dĩ có thể vượt qua Diệp Thạch là bởi vì Mộ Thần thu phục Linh Tháp, mà giờ Mộ Thần đưa Diệp Thạch vào Linh Tháp, ưu thế tất nhiên cũng mất đi.

Mộ Thần gật đầu: “Cũng phải.”

Trước kia, có rất nhiều lúc tu vi của Diệp Thạch đều trên hắn. Thể chất của hắn có cải thiện thế nào thì bẩm sinh đã thua Diệp Thạch, không thể so với Diệp Thạch được.

Bạch gia, Lăng gia, Linh Tộc, ba tổ tiên của tộc này đều từng xuất hiện cao thủ thần cấp, trong cơ thể Diệp Thạch có huyết mạch tam tộc, có thể đoán được huyết mạch của y nghịch thiên tới bao nhiêu.

Đúng rồi, ngươi có biết Vùng Cấm không?” Lăng Xuyên hỏi.

Vùng Cấm, đó là địa phương nào?” Mộ Thần hỏi lại.

Vùng Cấm, cũng xưng là Vùng Cấm Võ Thánh, là một địa phương thần kỳ, trong đó có rất nhiều linh thảo cửu cấp, tài nguyên cửu cấp, còn có Nguyên Thủy Trận Văn, Nguyên Thủy Minh Văn, Nguyên Thủy Đan Văn… Ở bên ngoài, những thứ tốt mà ngươi tưởng mà không tìm thấy, ở bên trong Vùng Cấm cái gì cần có đều có hết.” Lăng Xuyên nói.

Mộ Thần híp mắt nói: “Chỗ kia hẳn là rất nguy hiểm.”

Lăng Xuyên gật đầu, “Đâu chỉ là nguy hiểm. Trong đấy có rất nhiều yêu thú kỳ quái chiếm cứ. Những yêu thú đó rất lợi hại, có rất nhiều con là cửu cấp.”

Đến trong đấy, cái gì cũng không thể coi thường, đi sai bước hay nhầm một bước thôi cũng sẽ chết. Trong truyền thuyết, có một vị võ thánh ngũ tinh đạp phải một con sâu trong đấy, kết quả liền chết.

“…Một con sâu?” Mộ Thần run run khóe miệng hỏi.

Đúng vậy! Tuy rằng con sâu kia nhìn không đặc biệt, nhưng lại có độc tính kinh người, lúc ấy có người thấy người nọ chết, muốn đi tới lấy nhẫn không gian của võ thánh kia, sau đó hắn cũng bị độc chết.” Lăng Xuyên kể.

Mộ Thần: “…”

Lăng Xuyên nói tiếp: “Ở nơi đó, một đóa hoa, một thân cây cũng không thể coi thường. Ta nghe nói trong Vùng Cấm trong có một gốc liễu thích uống máu người, lực công kích rất mạnh, mỗi lần bí cảnh mở ra, người chết trên gốc liễu kia nhiều đếm không xuể.”

Mộ Thần: “…”

Vùng Cấm cũng sắp mở ra rồi, ngươi có hứng thú không?” Lăng Xuyên hỏi.

Vùng Cấm chỉ truyền lưu giữa các võ tôn và võ thánh, người bình thường không biết tới. Mỗi lần Vùng Cấm mở ra đều sẽ chôn vùi không ít võ tôn, võ thánh. Võ thánh ở Trung Châu ít như vậy cũng là có liên quan tới Vùng Cấm.

Không sai, theo đuổi thực lực là số mệnh của mỗi võ tu. Cho dù Vùng Cấm từng chôn vùi vô số võ thánh, thì vẫn sẽ có không ít võ thánh can đảm xông vào Vùng Cấm một lần.

Mộ Thần nhịn không được nhíu mày.

Tháp Linh nhảy ra, nói nhanh như bắn pháo hoa: “Đi đi! Đi đi! Nếu như ngươi không đi thì phải chờ thêm ba ngàn năm nữa, mà ba ngàn năm sau, ngươi đã thành lão nhân cả rồi.”

Lăng Xuyên nhíu mày: “Ngươi mới chỉ là võ tôn cửu tinh thôi, Vùng Cấm đối với ngươi mà nói thì vẫn có chút nguy hiểm. Ngẫm lại, minh văn cùng phù chú thuật của ngươi sẽ có thể tới bát cấp hậu kỳ mà.

Mộ Thần siết chặt tay, nhẹ hít một hơi nói: “Ta còn muốn nghĩ thêm.

Nếu hắn chỉ có một mình, hắn sẽ không để ý xông vào đó một lần. Sống làm người kiệt xuất, chết cũng làm ma anh hùng. Nhưng, bây giờ hắn đã là người có thê có tử!

Lấy thân phận luyện dược sư cửu cấp của hắn, không hẳn không thể dùng đan dược cửu cấp đổi lấy điển tịch minh văn, phù chú của các thế gia tu luyện, nếu chỉ là bát cấp hậu kỳ, hẳn là không quá khó khăn.

Đi đi chứ! Nhanh đi! Nghĩ cái gì mà nghĩ!” Tháp Linh vỗ cánh nói.

Ngươi ồn quá đấy!” Mộ Thần tức giận quát.

Tháp Linh chớp mắt nhìn Mộ Thần, có chút chột dạ nói: “Bát cấp hậu kỳ vẫn không đủ, năm môn học thuật phải toàn bộ đạt tới cửu cấp ngươi mới thu phục được ngũ tháp Trung Châu.

Mộ Thần đen mặt, nhìn chằm chằm Tháp Linh: “Nói như vậy, lúc trước là ngươi gạt ta?”

Tháp Linh vội vàng lắc đầu: “Không có, không có. Ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần bát cấp hậu kỳ là được, chỉ là thời gian ngũ tháp tồn tại quá dài, nên có chút vấn đề, điều kiện thu phục liền tăng lên, ban đầu bát cấp hậu kỳ là đủ rồi, hiện tại phải tới cửu cấp lận.

Mộ Thần cau mày: “Ngươi khi nào biết bát cấp hậu kỳ không được?

Tháp Linh xấu hổ vỗ cánh nói: “Trước đó lúc ngươi đi trận pháp tháp, Tháp Linh nói cho ta biết.

Ngươi đã biết, vậy tại sao không nói cho ta?” Mộ Thần tức giận hỏi.

Tháp Linh vỗ cánh, chột dạ nói: “Kí chủ, ta là vì tốt cho ngươi! Ta sợ ngươi làm sợ!”

Vậy sao hiện tại ngươi lại chịu nói?” Mộ Thần tức giận trừng Tháp Linh.

Bởi vì kí chủ đã trưởng thành, thành thục, ta cảm thấy bây giờ ngươi là một nam nhân có trách nhiệm, hẳn là sẽ không dễ bị dọa sợ” Tháp Linh đảo mắt nói.

Mộ Thần nghiến răng cười: “Thật đúng là cám ơn lời khen của ngươi!”

Tháp Linh: “Kí chủ đại nhân, hai ta là ai với ai chứ! Ngươi không cần khách khí như thế đâu

Mộ Thần: “…”

Ta có báo cáo, ta có báo cáo!” Lão hổ bỗng nhảy ra.

Báo cáo cái gì?” Mộ Thần hỏi.

Ban đầu chỉ cần bát cấp hậu kỳ là có thể thu phục ngũ tháp Trung Châu, ch là cái tên Tháp Linh này ăn quá nhiều, căng bụng, cho nên điều kiện thu phục ngũ tháp Trung Châu cũng tăng lên.” Lão hổ nói.

Mộ Thần: “…Sao hiện tại ngươi mới nói?

Trước đó ta quên mất, tại bát cấp hậu kỳ với cửu cấp cũng không kém nhau là bao.” Lão hổ gãi cằm nói.

Mộ Thần: “…” Hắn sao lại nuôi ra một đám ngu xuẩn như vậy? Bát cấp hậu kỳ cùng cửu cấp còn không kém nhau là bao?

Cái đồ vô liêm sỉ nhà ngươi!” Mộ Thần nhìn chằm chằm Linh Tháp.

Lăng Xuyên bất đắc dĩ nói: “Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng. Nếu không phải Linh Tháp thăng cấp, tốc độ thời gian cũng sẽ không chậm như vậy.

Mộ Thần nhẹ hít một hơi, nói: “Cũng phải.

Tháp Linh thân thể ngã xuống, giả chết.

Lăng Xuyên hỏi Mộ Thần: “Ngươi tính xông vào đó một lần?

Mộ Thần thở dài, sau đó nở nụ cười: “Nếu ta không xông vào một lần, ta nghĩ về sau ta sẽ hối hận.”

Vậy trước tiên ngươi bỏ qua mấy học thuật đi, toàn lực đề cao thực lực đã.” Lăng Xuyên đề nghị.

Mộ Thần gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.

Chương 367

Bạch gia.

Bạch Thần Tinh tràn đầy nghiêm túc nhìn Diệp Thạch, “Diên Tinh, ngươi thật sự đã cảm nhận được tầng chắn kia? Nếu như thăng cấp thất bại, lần sau sẽ càng khó hơn, đây cũng không phải là nói giỡn.

Võ tông hay võ tôn khi thăng cấp, nếu thất bại một lần, thậm chí hai lần, thì còn có thể nghĩ lại biện pháp, lần sau thử đột phá.

Nhưng nếu thăng cấp võ thánh thất bại, còn muốn thăng cấp nữa thì hy vọng cực kỳ bé nhỏ.

Diệp Thạch gật đầu, cực kỳ tin tưởng nói: “Yên tâm đi phụ thân, ta cảm nhận được mà! Lúc ta buông tâm thần ra thì có thể cảm nhận được nguyên khí nhắm thẳng vào trong thân thể, có chắn cũng không được.

Bạch Thần Tinh dùng linh hồn lực quét một vòng trên người Diệp Thạch, nhìn biểu tình tràn đầy tự tin trên mặt Diệp Thạch, hắn vui mừng cười: “Không nghĩ tới ngươi lại nhanh cảm nhận được tầng chắn này đến thế.”

Khúc Tâm Dương nghiêng đầu nói: “Cũng không quá nhanh. Dù sao không phải là Linh Tháp có thể kéo dài thời gian sao? Mà Mộ Thần lại còn là luyện dược sư cửu cấp nữa.

Vì sao Mệnh Tộc có được nhiều võ thánh như vậy, không phải là bởi vì Mệnh Tộc có luyện dược sư cửu cấp sao? Luyện đan thuật của Mộ Thần vốn cao hơn luyện dược sư của Mệnh Tộc, Diệp Thạch không thiếu tài nguyên, cũng không thiếu đan dược, thực lực tất nhiên sẽ tăng nhanh.

Bạch Thần Tinh gật gật đầu: “Cũng đúng.”

Tốc độ thời gian trong Linh Tháp cũng phải cỡ 1:15, ở bên trong tu luyện một ngày, đủ bằng tu luyện ở bên ngoài nửa tháng. Có thời gian như thế, khó trách tu vi Diệp Thạch tiến bộ nhanh như vậy.

Tuy rằng Linh Tháp tác dụng lớn, nhưng mà tiêu hao cũng kinh người. Trước đó đám linh mạch mà Mộ Thần cùng Diệp Thạch ở trong Thiên Cơ Bí Cảnh tìm được sớm đã tiêu hao không còn mấy.

Nếu không phải Mộ Thần là luyện dược sư cửu cấp, thì đã sớm bị Linh Tháp bức thành người nghèo.

Bạch Thần Tinh mang Diệp Thạch đi tới cạnh tế đàn Bạch gia.

Bạch Ninh An nhìn thấy Diệp Thạch, trong mắt xẹt qua vài phần ngoài ý muốn.

Không ngờ Diên Tinh cũng đã đến cảnh giới này rồi, rõ ràng mấy ngày trước ta nhìn thấy vẫn là võ tôn bát tinh.” Bạch Ninh An có chút kỳ lạ nói với Bạch Thần Tinh.

Bạch Thần Tinh nói: “Vâng, bất tri bất giác liền tới cảnh giới này.

Ta còn tưởng rằng Thần Tinh ngươi là đệ nhất thiên tài trong ngàn năm nay của Bạch gia, không nghĩ tới nhi tử của ngươi còn lợi hại hơn cả ngươi!” Bạch Ninh An tán thưởng nhìn Diệp Thạch.

Bạch Thần Tinh tự hào nói: “Vâng, tư chất Diên Tinh ở trên ta mà.

Đi vào trung tâm tế đàn đi.” Bạch Ninh An nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật đầu, đầy hưng phấn đi vào trung tâm tế đàn.

Nhìn Diên Tinh cười đến vui vẻ như vậy, xem ra rất có lòng tin với việc thăng cấp võ thánh!” Bạch Ninh An nói.

Bạch Thần Tinh cười: “Có thể thăng cấp võ thánh chính là một chuyện khiến người ta cao hứng.

Bạch Thần Tinh liếc mắt nhìn Bạch Ninh An một cái, thầm nghĩ vị lão tổ tông này có lẽ không rõ tại sao Diên Tinh lại cao hứng. Hắn lại biết, Diên Tinh nhất định là đang suy nghĩ, thăng cấp ở tế đàn thật quá tốt, có thể lấy linh mạch của gia tộc để thăng cấp, không cần Mộ Thần xuất vốn riêng. Diên Tinh á, người đặt tại vị trí thứ nhất vẫn luôn là Mộ Thần.

Mộ Thần vội vã đuổi tới, sắc mặt mang theo vẻ lo lắng, “Nhạc phụ, ta nghe nói Thạch Đầu sắp thăng cấp.

Bạch Thần Tinh nói: “Đúng là vậy, nhưng ngươi không cần lo lắng, Diên Tinh đã quen rồi.

Mộ Thần đã bí mật luyện chế bảy tám viên đan dược cửu cấp, nhiều đan dược đan kiếp như vậy, Diệp Thạch đều có tham dự, sớm đã bị sét đánh quen.

Mộ Thần gật đầu, miễn cưỡng cười: “Ta biết, chvẫn có chút không yên lòng.

Nhạc phụ có cho Diên Tinh vài kiện pháp khí cửu cấp phòng thân, không có vấn đề gì đâu.” Bạch Thần Tinh an ủi Mộ Thần.

Bạch Ninh An khoanh tay đánh giá Mộ Thần vài lần, nghiêng đầu nói: “Có vẻ ngươi cũng sắp thăng cấp rồi.”

Mộ Thần mím môi cười: “Hình như là một chút cảm giác như thế, nhưng có khả năng còn cần thêm vài ngày.

Bạch Ninh An híp mắt, Diên Tinh có thể nhanh đi đến một bước này, dựa vào chính là sự ưu việt của huyết mạch, cùng vị bạn lữ luyện dược sư cửu cấp là Mộ Thần một đường duy trì.

Huyết mạch của bản thân Mộ Thần bình thường không có gì lạ, tư chất cũng chỉ miễn cưỡng tính là không tồi, nhưng hắn lại cũng có thể nhanh chóng đi đến một bước này, có thể thấy tài trí cùng lực lĩnh ngộ của người này đáng sợ biết bao nhiêu. Cũng may người này là song tế của Bạch gia bọn hắn, chứ nếu như là đối thủ, thật sự là khiến cuộc sống người ta bất an không ngừng!

Lần này ngươi phải dừng ở phía sau Diên Tinh rồi, không nên bị Diên Tinh bỏ quá xa.” Bạch Thần Tinh nói.

Mộ Thần cười: “Yên tâm đi nhạc phụ, sẽ không.

… …

Mệnh Tộc.

Trang Yêu Nguyệt nhìn Trang Tử Nguyệt vừa bước vào, nâng đôi mắt lên, lười biếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt ngươi nhìn không tốt lắm.

Trang Tử Nguyệt thở hổn hển, xấu hổ nói, “Vừa rồi truyền tới tin tức, Bạch Diên Tinh và Mộ Thần đều đã thăng cấp võ thánh.

Trang Yêu Nguyệt cười nhạo một tiếng, có chút bực mình, lại có chút vô lực: “Quả nhiên.

Sao lại nhanh như vậy được?” Trang Tử Nguyệt nói thầm.

Rõ ràng lúc trước vẫn là hai tên võ tôn, nháy mắt liền thành võ thánh rồi. Mệnh Tộc có không ít võ thánh, nhưng thăng cấp nhanh như vậy lại hiếm thấy.

Nghe nói Bạch Diên Tinh còn thăng cấp võ thánh nhanh hơn cả Mộ Thần. Cũng không biết Mộ Thần nghĩ như thế nào, đối với Bạch Diên Tinh không hề có một chút bảo lưu nào, tài nguyên gì cũng đều ưu tiên cung cấp cho Bạch Diên Tinh, tu vi bị bạn lữ của mình vượt qua cũng vẫn rất vui vẻ.

Hẳn là bởi có liên quan tới Linh Tháp.” Trang Yêu Nguyệt nói.

Trang Tử Nguyệt buồn bực nói: “Dù Linh Tháp lợi hại, nhưng nó cũng chỉ là một cái pháp khí cửu cấp thôi mà!

Mặc dù là như vậy, nhưng Linh Tháp kia chính thứ do vị võ thần cuối cùng lưu lại, thế nên có chút khác biệt cũng là bình thường.” Trang Yêu Nguyệt híp mắt nói.

Trang Tử Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn tươi cười trào phúng trên mặt Trang Yêu Nguyệt.

Nghĩa Phong trưởng lão nói, đến lúc đó, lão sẽ tự mình ra tay.” Trang Tử Nguyệt nói.

Trang Yêu Nguyệt ngây ra một lúc: “Chẳng lẽ Nghĩa Phong trưởng lão cũng muốn tiến vào Vùng Cấm? Vạn năm trước, Nghĩa Thiên trưởng lão đã vào Vùng Cấm, lại không thể đi ra

Mệnh Tộc đã từng có một vị võ thần, ngoài vị ấy ra thì Trang Nghĩa Phong cùng Trang Nghĩa Thiên chính là võ thánh cửu tinh đỉnh, cách võ thần chỉ có một bước.

Trang Tử Nguyệt thở ra một hơi, nói: “Không thể không lên thêm một bước, Nghĩa Phong trưởng lão sắp đến đại nạn rồi.

Nếu không thể thành thần, tuy rằng có được thọ mệnh mấy vạn năm, nhưng mà vẫn sẽ chết. Thực tế thì thân thể Trang Nghĩa Phong đã bắt đầu yếu đi.

Trang Yêu Nguyệt cắn chặt răng, nói: “Thế nhưng, Vùng Cấm kia rất quỷ dị.”

Mỗi lần Vùng Cấm mở ra, những đại gia tộc kia nhiều lắm cũng sẽ chỉ để một hoặc hai võ thánh đi vào. Võ thánh đối với một gia tộc có ảnh hưởng rất lớn, một khi võ thánh của gia tộc chết trong đó, như vậy cái gia tộc kia rất nhanh liền sẽ xuống dốc, thậm chí còn bị người ta diệt trừ căn cơ.

Tỷ như Thạch tộc ba vạn năm trước, Thạch tộc lúc ấy có tới ba vị võ thánh, coi như cũng có thực lực hùng hậu.

Lúc ấy ba vị võ thánh cảm thấy nếu đồng thời đi vào thì có thể chiếu cố cho nhau, độ an toàn sẽ lớn hơn, liền cùng nhau đi vào. Kết quả, vào đó ba người, nhưng không một người nào đi ra.

Vào lúc ấy, gia tộc đối địch Thạch tộc thấy không có võ thánh nào của Thạch tộc đi ra, liền gọn gàng giết sạch những người dư lại trong Thạch tộc.

… …

Ở Bạch gia.

Ngươi tính đi cùng Diên Tinh?” Bạch Thần Tinh hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!” Nếu hắn muốn đi, Diệp Thạch nhất định sẽ đi theo hắn, cho dù hắn có ngăn cản, Diệp Thạch cũng sẽ không nghe theo.

Ta đi cùng các ngươi.” Bạch Thần Tinh nói.

Mộ Thần lắc đầu nói: “Không cần đâu, có ta đi cùng Diên Tinh là đủ rồi, tu vi ta với Diên Tinh đều là võ thánh, đủ để tự bảo vệ mình.

Bạch Ninh An có kể cho hắn biết, một vạn năm trước Bạch gia có đưa các võ tôn võ thánh tiến vào Vùng Cấm, nhưng chỉ chạy ra được hai võ tôn. Bạch gia mấy vạn năm nay mất không ít võ thánh trong Vùng Cấm, bởi vậy, từ mấy ngàn năm trước liền cấm chỉ võ thánh bước vào Vùng Cấm.

Nghe nói mấy ngàn năm gần đây, võ thánh ở Trung Châu tiến vào Vùng Cấm càng ngày càng ít người ra ngoài được.

Bạch Thần Tinh cau mày nói: “Nhưng mà, chỗ đó quá nguy hiểm…

Mộ Thần nói: “Nhạc phụ, thân thể Khúc nhạc phụ còn chưa tốt, không thích hợp mạo hiểm, lại nói nữa, Đại Bảo Tiểu Bảo còn phải nhờ các ngi chiếu cố.

Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, thở dài nói: “Nhưng đến lúc đó, Mệnh Tộc sẽ có động tác…

Ta nghe nói, trong bí cảnh nơi chốn đều là bẫy rập, nếu như người Mệnh Tộc đi vào, bọn họ tự thân khó bảo toàn, sẽ không quan tâm tới chúng ta.” Mộ Thần nói.

Bạch Thần Tinh: “…”

Kỳ thật thì nhạc phụ, ta tuy rằng ch là võ thánh sơ kỳ, nhưng nếu thật đánh nhau, ngài cùng Lăng ông ngoại chưa chắc là đối thủ của ta đâu.” Mộ Thần nói.

Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài: “Ngươi thật là!

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần tiến vào, hỏi: “Thế nào?

“Nhạc phụ đã đồng ý, ta đi cùng ngươi, hắn lưu lại bồi mẫu phụ.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi, Đại Bảo với Tiểu Bảo thì sao, để lại cho phụ thân cùng mẫu phụ chiếu cố sao?

Mộ Thần: “Đúng vậy.

Diệp Thạch lo lắng thở dài, Mộ Thần nhìn bộ dáng ưu sầu của Diệp Thạch, nói: “Làm sao thế? Yên tâm đi, nhạc phụ và mẫu phụ cũng không phải ngoại nhân, bọn họ sẽ không bạc đãi Đại Bảo và Tiểu Bảo.

Diệp Thạch bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà, Đại Bảo Tiểu Bảo đã quen cách ta dạy dỗ.

Mộ Thần: “…” Cách ngươi dạy thật sự khiến người ta không dám khen tặng luôn!

Không sao đâu, ngươi có thể đem cách của ngươi nói cho mẫu phụ.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch: “Phải ha!

Các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Lăng Xuyên đi tới hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu: “Không có gì. Mà sao ông ngoại lại tới đây?”

Lăng Xuyên có chút bất đắc dĩ: “Bởi vì A Khôn mang thai, cho nên lần này ta không thể đi cùng các ngươi rồi.

Diệp Thạch: “Ta hiểu mà. Lăng ông ngoại, lần này ngi phải chiếu cố cho Khúc ông ngoại thật tốt đó!

Ta biết.” Lăng Xuyên lấy ra một khối ngọc bội, nói: “Trong này đánh dấu một ít nơi trong Vùng Cấm, chỗ đó các ngươi tốt nhất không nên bước vào. Nhưng mà bí cảnh ba ngàn năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra, bên trong đều sẽ sinh ra biến hóa vô cùng lớn, giá trị tham khảo của bản đồ này cũng không lớn, nhưng nói tóm lại có vẫn tốt hơn là không.

Diệp Thạch cầm lấy ngọc bội, nói: “Cám ơn ông ngoại.

Lăng ông ngoại, Khúc ông ngoại đã hết giận chưa?” Diệp Thạch hỏi.

Lăng Xuyên có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ Diên Tinh thật đúng là biết chọc vào chỗ đau.

Gần đây tính tình Khúc Khôn càng lúc càng lớn, nhưng hắn nghe nói người có hài tử đều như vậy cả.

Một suy nghĩ 9 thoughts on “Pháo hôi nam xứng – Chương 363-367

  1. Chương tiếp theo: ‘Cẩm nang 101 cách làm thịt trưởng lão mệnh tộc của Mộ Thần’
    P/s: tui đoán nếu mà ông trưởng lão ko động tới Thạch Đầu thì sẽ sống đc cỡ 2 chương, còn ko thì dự là 1 chương đã tạch 😂

    Đã thích bởi 1 người

  2. Tớ có chút góp ý nhỏ nè: có thể để là “ông ngoại Lăng”, “ông ngoại Khúc” thay vì “Lăng ông ngoại” với “Khúc ông ngoại”. Giống như kiểu thay vì gọi “Lâm mẹ”, “Lam dì”… mà gọi là “mẹ Lâm”, “dì Lam” đó

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này