Pháo hôi nam xứng – Chương 373-377

Chương 373

Được Mộ Thần đáp ứng, tâm tình Bạch Hùng Đào khoan khoái hơn rất nhiều.

Bạch Hùng Đào có chút oán trách Diệp Thạch: “Diên Tinh, sao ngươi không sớm nói ông ngoại ngươi là người Lăng gia?

Diệp Thạch ủy khuất nói: “Các ngi cũng không hỏi ta mà.” Có mấy lần Diệp Thạch muốn nói, nhưng liếc thấy bộ dạng gia trưởng thiếu hưng trí, cũng liền không nói gì.

Bạch Hùng Đào: “…” Ngươi nói mẫu phụ ngươi là đến từ nước ngoài, thì ai mà nghĩ ra mẫu phụ ngươi là nhi tử của người Lăng gia.

Nếu ông ngoại ngươi và mẫu phụ là người nước ngoài, vậy sao ông ngoại lại là người Lăng gia?” Bạch Hùng Đào không hiểu.

Diệp Thạch đơn giản nói một chút về quan hệ giữa Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn gặp nhau trong bí cảnh, sau đó châu thai ám kết.

Bạch Hùng Đào nhíu mà, nói: “Thì ra là có chuyện như vậy, ông ngoại ngươi thật đúng là” Bạch Hùng Đào dừng một chút, lại nói: “Ông ngoại ngươi đúng là bại hoại.

Diệp Thạch: “…”

Ông ngoại ta là võ thánh đấy.” Diệp Thạch xoa mũi nói. Mặc dù là bại hoại, nhưng lại là một bại hoại hết sức lợi hại.

Bạch Hùng Đào: “…”

Bạch Hùng Đào kỳ lạ nhìn Diệp Thạch. Theo hắn hiểu biết, bên ngoài nguyên khí loãng, võ thánh đã càng ngày càng ít, kết quả phụ thân cùng ông ngoại của Bạch Diên Tinh đều là võ thánh. Huyết thống tốt như vậy, khó trách tuổi còn trẻ đã có thể trở thành võ thánh.

Ông ngoại ngươi có địa vị rất cao ở Lăng gia?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Địa vị của ông ngoại ở Lăng gia có chút tương tự với địa vị của phụ thân ở Bạch gia.

Bạch Hùng Đào trong lòng liền có cảm giác nguy cơ. Tuy rằng giữa phụ thân cùng ông ngoại thì phụ thân càng thân cận hơn, nhưng quan hệ ông ngoại cũng không xa.

Người Lăng gia trong Vùng Cấm rất kỳ quái, ngươi đừng quá thân cận bọn họ.” Bạch Hùng Đào âm thầm đề phòng nói.

Diệp Thạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, ta không muốn ngủ trong quan tài.

Bạch Hùng Đào: “…”

Diên Tinh, trừ có huyết thống Bạch gia, huyết thống Lăng gia, thì còn có huyết thống của gia tộc đặc biệt nào khác không?” Bạch Hùng Đào thử hỏi.

Diệp Thạch nói: “Có, nhưng chỉ là huyết mạch chi thứ, huyết thống cũng không cao.

Tộc nào?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Huyết thống Linh Tộc chi thứ.” Diệp Thạch nói.

Bạch Hùng Đào run run khóe miệng: “Huyết thống Linh Tộc à. Nghe nói Huyết thống gia tộc này rất thần kỳ, đáng tiếc ch là chi thứ!”

Diệp Thạch gật đầu nói: “Linh Tộc quả thực là thần kỳ, bọn họ đều nói mẫu phụ ta có thể nghịch thiên cải mệnh.

Bạch Hùng Đào: “…” Chết tiệt, mẫu phụ Bạch Diên Tinh lại là tộc nhân Linh Tộc chi thứ có thể nghịch thiên cải mệnh!

Diệp Thạch đi theo Bạch Hùng Đào vào thành, ở trong thành phát hiện một người quen nhưng cũng không quen lắm.

Làm sao vậy?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu: “Không có gì, ngày đó có người đánh cướp ta, vừa rồi ta thấy hắn.

Bạch Hùng Đào không vui: “Có người đánh cướp ngươi? Ai? Ta đi thu thập hắn.

Diệp Thạch lắc đầu: “Không cần đâu, hắn cũng không chiếm được cái gì, hắn sống quá thảm rồi, một võ thánh lại thành ra như vậy.” Đồ mặc thì rách tung toé, mặt thì vàng vọt thiếu sức sống.

Trước đó Diệp Thạch không hiểu vì sao người nọ nhìn thấy y dùng trận pháp liền chạy đi, hiện tại Diệp Thạch đã hiểu, là do người nọ kiêng kị Bạch Tế Tuyết.

Bạch Hùng Đào: “…” Sống thành như vậy cũng có nhiều, ở Vùng Cấm này, võ thánh cũng không dễ sống.

Có biết bao nhiêu võ thánh ở bên ngoài hô phong hoán vũ, nhưng khi tiến vào đây liền trở nên thất vọng quẫn bách! Bởi vậy ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết vậy’.

Được rồi, nếu như ngươi không muốn so đo, vậy chúng ta mau trở về thôi.” Bạch Hùng Đào nói.

Vâng.” Diệp Thạch nói.

Đám người Bạch Hùng Đào vừa trở về không lâu thì Lăng Hiển cũng trở về.

Mấy người thủ cửa thành nhìn thấy Lăng Hiển trở về thì không khỏi kinh ngạc.

Đây không phải là Lăng Hiển sao? Sao lại trở về rồi?

Hắn sống qua được? Ta còn tưởng rằng lần này hắn phải chết rồi chứ.

Thật lợi hại, vậy mà cũng sống qua được.

chí của người Lăng gia thật có thể nói là không ai sánh bằng, khó trách có thể nghiên cứu ra luyện khí chi pháp tự lấy thân mình thành nguyên liệu luyện khí.”

Tinh thần Lăng Hiển lại còn rất tốt nữa kìa.

“…”

Trong trung tâm thành, cung điện của Lăng Thương.

A Hiển, ngươi trở lại?!” Lăng Khởi nhìn thấy Lăng Hiển, trong mắt hiện lên nét vui mừng cùng kinh ngạc. “Hửm, nguyền rủa trong cơ thể ngươi loãng hơn lúc trước?!

Lăng Hiển gật đầu nói: “Đúng vậy! Lần này ra ngoài gặp được quý nhân.”

Quý nhân?” Lăng Khởi không hiểu.

Lão tổ tông đâu? Ta muốn gặp lão tổ tông, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với lão tổ tông.” Lăng Hiển không chờ đợi được mà hỏi.

Lăng Khởinói: “Ngươi chờ chút.

Chỉ qua một hồi, trong cung điện Lăng gia, một đám người từ trong ‘quan tài’ đi ra, vây quanh Lăng Hiển.

Ngươi nói là ngươi gặp được một người Lăng gia, người này còn giúp ngươi bỏ đi một phần nguyền rủa?” Lăng Thương đầy kinh ngạc hỏi.

Lăng Hiển gật đầu: “Đúng vậy!

Không có khả năng! Người Lăng gia chúng ta đều đang ở nơi đây, lão tổ tông cũng đã cảm ứng, lần này không có người Lăng gia nào tiến vào.” Lăng Khởi nói.

Lăng Khởi không biết rằng, lúc Lăng Thương cảm ứng thì Diệp Thạch vừa vặn trốn vào trong Linh Tháp của Mộ Thần, vì thế Lăng Thương tất nhiên là không cảm giác được.

A Hiển, có phải là ngươi đau tới mức hồ đồ cho nên mới nghĩ sai rồi?” Lăng Khởi hỏi.

Một người mới vừa tiến vào bí cảnh đã có thể xóa bớt nguyền rủa, đây cũng quá khoa trương.

Lăng Hiển lắc đầu nói: “Ta lúc đó rất thanh tỉnh, sẽ không nhận sai, hơn nữa chính người nọ cũng nói, y cũng coi như là người Lăng gia.

Coi như là người Lăng gia? Cái gì gọi là coi như là người Lăng gia?” Lăng Khởi không hiểu.

Ông ngoại của y là người của Lăng gia, phụ thân lại không phải, y chỉ có thể coi như là có chút quan hệ với Lăng gia, nên cũng không thể tính thành chân chính là người Lăng gia.” Lăng Hiển nói.

Vậy hiện tại người đâu? Nếu ngươi đã gặp gỡ thì sao không mang y về đây?” Lăng Khởi hỏi.

Phụ thân y là người Bạch gia, lúc ta gặp được y, y đang đi cùng Bạch Hùng Đào.” Lăng Hiển nói.

Hắn chỉ là một võ tôn, làm thế nào có thể cướp người từ trong tay một võ thánh như Bạch Hùng Đào được! Lúc ấy hắn có thể kiên trì bảo Diệp Thạch có rảnh tới đây gặp đã là cực hạn rồi.

Lăng Thương gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm một chút rồi nói: “Nếu y đã vào địa bàn của Bạch Tế Tuyết, ta đây cũng không cảm ứng được cũng là chuyện bình thường.”

Lão tổ tông, chúng ta có cần đi tìm không?” Lăng Khởi hỏi.

Lăng Thương lắc đầu, “Việc này không thể nóng vội.

Trong cung điện của Bạch Tế Tuyết.

“Cốc cốc cốc.”

Bạch Kỳ mở cửa, nhìn thấy là Bạch Hùng Đào thì có chút nghi hoặc: “Sao lần này sớm về vậy, tìm được linh mạch rồi?

Bạch Hùng Đào vội vàng gật đầu: “Tìm được, tìm được…

Tốc độ thật nhanh. Xem ra bản lĩnh tìm kiếm linh mạch của ngươi lại tăng lên.” Bạch Kỳ khen ngợi.

Hừ, bản lĩnh tìm linh mạch của ta còn cần ngươi nói à? La Diễm Quỳnh Tương Tửu gì đó của ngươi còn không?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Bạch Kỳ gật đầu hỏi: “Có, làm chi?

Ta đưa cho hai tiểu quỷ mới tới kia nếm thử.” Bạch Hùng Đào nói.

Bạch Kỳ run run khóe miệng, nói: “Ta còn không đủ để uống đâu, còn cho bọn họ nếm thử. Không cho, không cho

“Ngươi nhỏ mọn như vậy làm gì? Đây chính là hậu bối của Bạch gia chúng ta, tân huyết của gia tộc đấy!” Bạch Hùng Đào không vui nói.

Bạch Kỳ đen mặt: “Ngươi nói hào phóng quá nhỉ, không phải là rượu này ngươi cũng có sao?

Ngươi còn không biết tính ta sao, ta đã sớm uống sạch rồi.” Bạch Hùng Đào có chút xấu hổ nói.

Không cho!” Bạch Kỳ dứt khoát nói.

Cho một chút đi, lần sau lão tổ tông phân rượu cho ta, ta trả cho ngươi còn không được sao?” Bạch Hùng Đào nói.

Không được!

Ngươi thật tuyệt tình!” Bạch Hùng Đào không vui.

Ngươi hôm nay quá kỳ quái!” Bạch Kỳ khoanh tay, đầy nghi ngờ nói.

Diệp Thạch đã đi tới, tò mò hỏi: “Hai vị tổ tông, các ngi đang tái gẫu chuyện thế?

Ta đang đòi chút La Diễm Quỳnh Tương Tửu cho ngươi với Mộ Thần uống, nhưng vBạch Kỳ tổ tông này của ngươi lại không cho.” Bạch Hùng Đào trách cứ liếc nhìn Bạch Kỳ một cái, nói.

Bạch Kỳ hung hăng trừng lại Bạch Hùng Đào.

La Diễm Quỳnh Tương Tửu uống rất ngon sao? Mộ Thần cũng biết nhưỡng rượu đó.” Diệp Thạch hỏi.

Bạch Hùng Đào sợ hãi than: “Mộ Thần còn biết nhưỡng rượu nữa?!

Diệp Thạch gật đầu, tràn đầy đắc ý nói: “Đúng vậy! Mộ Thần rất biết nhưỡng rượu, Mộ Thần còn rất biết nấu cơm nữa.

Bạch Kỳ cười khan: “Mộ Thần thật giỏi nhỉ, học nhiều môn học thuật như vậy còn chưa tính, còn phải học nấu cơm.” Thật đúng là quá rãnh.

Bạch Hùng Đào lại vô cùng tán thưởng nói: “Mộ Thần thật lợi hại, cái gì cũng biết hết, ánh mắt Diên Tinh ngươi quá tốt!

Diệp Thạch đầy tự hào: “Tất cả mọi người đều nói như vậy.

Bạch Kỳ nhìn vẻ mặt siểm nịnh của Bạch Hùng Đào, sắc mặt vô cùng cổ quái.

Ta đi tìm Mộ Thần đây.” Diệp Thạch nói rồi rời đi.

Nếu là bình thường, có lẽ Diệp Thạch sẽ hỏi thăm về La Diễm Quỳnh Tương Tửu, nhưng hiện tại Diệp Thạch tương đối quan tâm tới Thôn Thiên Phong cùng nguyền rủa hơn.

Ngươi rất lạ!” Bạch Kỳ nghi ngờ nhìn Bạch Hùng Đào.

Bạch Hùng Đào chột dạ: “Lạ là lạ ở chỗ nào?

Bạch Kỳ híp mắt nói: “Lạ ở chỗ nào? Cả người đều lạ! Ngươi không phải là cái loại người sẽ xuất đầu vì hậu bối.

“Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Ta vẫn luôn là người thích bảo hộ hậu bối mà.” Bạch Hùng Đào không vui.

Bạch Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Phải không? Mộ Thần cho ngươi thứ tốt gì? Ta nhớ rõ lúc trước ngươi nhìn hắn rất không vừa mắt cơ mà?

Ngươi không nên nói bậy nói bạ!” Vẻ mặt Bạch Hùng Đào đoan chính nói.

Ta nói bậy bạ cái gì? Lúc trước là ai mở miệng ngậm miệng đều là ‘tiểu bạch kiểm, ăn cơm mềm?” Bạch Kỳ hừ lạnh.

Đây không phải là ta nói, ngươi đừng muốn nói xấu ta!” Bạch Hùng Đào chính khí lẫm liệt chối bỏ.

Bạch Kỳ: “…”

Chương 374

Trở về nhanh vậy?” Bạch Tế Tuyết nhìn Bạch Hùng Đào.

Lão tổ tông, đây là nguyên thạch lần này.” Bạch Hùng Đào cung kính đưa nguyên thạch tới.

Phẩm chất không tồi, ô nhiễm cũng không nghiêm trọng, so với những lần trước ngươi tìm thấy thì tốt hơn, lần này hiệu suất của ngươi rất cao!” Bạch Tế Tuyết không chút nào keo kiệt mà khích lệ.

Đều là nhờ phúc của Diên Tinh cả. Tiểu tử Diên Tinh này năng lực tìm linh mạch là nhất lưu. Lão tổ tông không biết chứ, Diên Tinh có một chút huyết mạch Linh Tộc, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng trực giác lại thật sự linh mẫn.” Bạch Hùng Đào có chút sợ hãi than kể.

Bạch Tế Tuyết híp mắt, nói: “Huyết mạch Linh Tộc?

Bạch Hùng Đào gật đầu, kể tiếp: “Đúng vậy. Y còn có một chút huyết mạch của Lăng gia, nghe y nói thì ông ngoại y người Lăng gia, nhưng phụ thân của y thì là người Bạch gia chúng ta, cho nên quan hệ vẫn tương đối gần với Bạch gia chúng ta hơn.

Ch là ông ngoại mà thôi, nếu y họ Bạch, thì cũng không có quan hệ quá lớn với Lăng gia.” Bạch Tế Tuyết trầm ngâm một chút mới nói.

Lão tổ tông hình như có tâm sự?” Bạch Hùng Đào cẩn thận nói.

Nguyền rủa trong người Cẩm Lý sắp áp chế không nổi nữa.” Bạch Tế Tuyết hít một hơi nói.

Bạch Hùng Đào sửng sốt một chút, lập tức nói: “Ta đi tìm Mộ Thần!

Bạch Tế Tuyết nhíu mày không hiểu: “Tìm Mộ Thần?

Lão tổ tông, Mộ Thần có cách.” Bạch Hùng Đào chắc chắn nói.

Bạch Kỳ hoài nghi nhìn Bạch Hùng Đào: “Mộ Thần? Hắn chỉ mới tới Vùng Cấm thì làm saocách nào được?

“Ta tận mắt nhìn thấy đến hắn cấp Lăng gia Lăng Hiển lấy máu, nhổ Lăng Hiển trong cơ thể ngũ thành tả cổ nguyền rủa nói.” Bạch Hùng Đào nói.

Bạch Kỳ sửng sốt, lập tức bắt lấy tay Bạch Hùng Đào: “Ngươi xác định? Loại chuyện này không thể nói giỡn.

Bạch Hùng Đào gật đầu nói: “Đương nhiên. Vốn là Lăng Hiển nguyền rủa phát tác, đã sắp nổi điên đến chết, nhưng chỉ trong một chốc Mộ Thần đã đè nguyền rủa xuống. Ta trở về không lâu thì Lăng Hiển liền vào thành, hẳn là cũng đã về tới Lăng gia rồi.”

Bạch Kỳ đen mặt: “Ta đã nói mà, ngươi sao lại đột nhiên trân trọng hậu bối như vậy, thì rathế. Chuyện quan trọng như vậy mà ngươi lại đi che giấu, ngươi muốn làm gì?!

Bạch Hùng Đào xấu hổ nói: “Ngươi không nên nói lung tung, ta không có che giấu, ch là chưa kịp nói thôi.” Chết tiệt, sao muốn cướp tiên cơ lại khó như vậy chứ.

Rồi rồi, đ lúc nào rồi mà các ngươi còn cãi nhau vì loại chuyện này? Nếu Mộ Thần có thể giải quyết thì mau đi mi hắn đi xem Cẩm Lý đi.” Bạch Tế Tuyết nói.

Mộ Thần rất nhanh bị mời ra, vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, Mộ Thần nhờ Bạch Tế Tuyết ở bên cạnh áp trận.

Lăng Hiển chỉ là võ tôn nên Mộ Thần có thể dễ dàng đối phó, nhưng Bạch Cẩm Lý này lại chính là võ thánh! Nếu như trong quá trình trị liệu người này lại động tay động chân, vậy hắn liền phiền toái lớn.

Có một võ thánh cửu tinh như Bạch Tế Tuyết ở bên cạnh nhìn, Mộ Thần mới không còn lo.

Quá trình xóa bớt nguyền rủa cũng coi như thuận lợi, Mộ Thần có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này trấn định hơn nhiều.

Bạch Tế Tuyết thấy Mộ Thần dùng Thôn Thiên Phong để hấp thu nguyền rủa, sắc mặt bất định.

Mộ Thần, sao ngươi biết Thôn Thiên Phong có thể hấp thu nguyền rủa?” Trong Linh Tháp, Diệp Thạch tò mò hỏi Mộ Thần.

Tiểu hỏa long nói cho ta biết.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch trừng lớn mắt: “Tiểu hỏa long kia nhất định biết cái gì đó, nó tỉnh rồi?

Mộ Thần cười khổ nói: “Tỉnh, lại ngủ tiếp.

Diệp Thạch buồn bực, “Sao lại ngủ nữa rồi, thật đúnggấp chết người.

Mộ Thần gật đầu cười khổ: “Đúng vậy.

Nếu ta nói sẽ gả lão hổ cho nó, nó có thể sẽ tỉnh nhanh hơn không nhỉ?” Diệp Thạch nói nhỏ. Nếu không thể cưỡng bức tiểu hỏa long, vậy thì cũng chỉ có dụ dỗ.

Lão hổ nghe thấy lời Diệp Thạch nói liền hướng lại đây, liên tục gào thét với Diệp Thạch.

Cái tên vô liêm sỉ nhà ngươi, chỉ vì muốn biết một chút tin tức mà đi bán bản hổ. Lương tâm của ngươi đâu? Cái tên song nhi tâm địa rắn rết kia, ngươi thật hỗn đản, ta đã nhìn thấu ngươi rồi nhá” Lão hổ mở miệng chửi Diệp Thạch một hơi thật dài.

Diệp Thạch: “… . . .” Chỉ đùa một chút thôi mà.

Ngươi không cần kích động như vậy, cho dù ta đưa ngươi cho tiểu hỏa long, tiểu hỏa long còn không nhất định nhìn trúng ngươi đâu.” Diệp Thạch nói.

Lão hổ trên người cao thấp lông đều tạc.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng lão hổ giương nanh múa vuốt, nói nhỏ: “Ngươi hung như vậy, tiểu hỏa long nhất định chướng mắt.”

Mộ Thần: “…” Hung? Cũng không phải không ai thích hung dữ như vậy, nói không chừng tiểu hỏa long lại thích thì sao.

Lão hổ trợn tròn mắt hổ, giận dữ hét lên: “Ta muốn thiêu chết ngươi, thiêu chết ngươi!!

Tiểu hỏa long chợt bay tới phía mấy người, duỗi đuôi rồng ngồi trên đều lão hổ.

Lão hổ vừa bị tiểu hỏa long áp, tức khắc nằm úp sấp xuống.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng không tiền đồ của lão hổ, âm thầm nghĩ, cái tên lão hổ này chỉ biết hung với mình, vừa mới gặp tiểu hỏa long một cái liền mềm nhũn, quả nhiên ác nhân phải có ác nhân trị!

Các ngươi tìm ta?” Tiểu hỏa long hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu: “Ngươi có biết nguyền rủa là cái gì không?

Nguyền rủa? Các ngươi thật đúng là không có kiến thức, lại đi xưng vật kia là nguyền rủa.” Tiểu hỏa long đầy coi thường.

Diệp Thạch nhíu mày, Mộ Thần lại không để bụng nhìn tiểu hỏa long, “Chúng ta quả thật nông cạn, có thể nói cụ thể không?

Tiểu hỏa long liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, sau đó kể: “Trên đời này có vô cùng nhiều vị diện, có vị diện thấp hơn vị diện này của các ngươi, những vị diện đó có lẽ ngay cả cấp bậc võ sư cũng không có; nhưng cũng có vị diện cao hơn các ngươi, tỷ như Thần giới, nơi đó tùy tiện đi ra một người cũng có thể quét ngang vị diện này của các ngươi; còn có vị diện cùng cấp với các ngươi, người những vị diện đó có thực lực không kém các ngươi. Các ngươi hiểu không?

Diệp Thạch gật đầu: “Hiểu.

Tiểu hỏa long kinh ngạc nhìn Diệp Thạch: “Ngươi vậy mà lại có thể hiểu.

Diệp Thạch nhất thời buồn bực, tiểu hỏa long này có ý gì! Y cũng không phải ngu ngốc, tất nhiên có thể hiểu.

Tiểu hỏa long liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, rồi nói: “Vị diện cùng cấp với các ngươi có Ma giới. Ma giới cũng có người, có yêu thú, bọn họ không phải hấp thu nguyên khí thăng cấp, mà là hấp thu ma khí thăng cấp.

Diệp Thạch gật đầu: “Biết, nhưng ngươi nói mấy thứ này thì có liên quan gì tới nguyền rủa?

Y có đọc sách cổ, giữa hai vị diện trên cơ bản tường an vô sự, nhưng dưới tình huống đặc biệt cũng sẽ tiếp giáp nhau. Trên sách cổ ghi lại, Ma tộc đã từng xâm lấn, phát sinh đại chiến với vị diện bọn họ.

Bởi vì đã quá lâu, nên những gì ghi lại trên sách cổ có chút giống một câu chuyện.

Tiểu hỏa long vung đuôi nói: “Cái thứ nguyền rủa’ kia chính tiên ma khí, là loại ma khí cấp bậc rất cao.

Nếu các ngươi là Ma tộc, hấp thu được tiên ma khí này thì tu vi có thể tăng mạnh, đột phá thành võ thần cũng có thể.

Đáng tiếc, các ngươi đều hấp thu nguyên khí mà lớn lên, thân thể cũng thích ứng nguyên khí hơn. Tiên ma khí cùng nguyên khí có rất nhiều chỗ xung đột, một khi hấp thu quá nhiều tiên ma khí thì các ngươi sẽ thống khổ, thậm chí nổ tan xác mà chết.

Tiểu hỏa long nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, có chút thương hại: “Các ngươi không có phúc khí rồi! Tiên ma khí chính là thứ tốt cùng cấp với tiên nguyên khí! Nhưng với Ma giới mà nói thứ đó là mật đường, với các ngươi thì chính là độc dược.

Diệp Thạch nhíu mày, nghe nói vào thời viễn cổ, Trung Châu còn tồn tại thần nguyên, trong thần nguyên ẩn chứa tiên nguyên khí, nếu hấp thu tiên nguyên khí, tu sĩ có thể thăng cấp thần cấp, nhưng hiện tại thứ này đã không còn.

Có phải là dị hỏa như các ngươi không bị nguyền rủa ảnh hưởng?” Mộ Thần hỏi.

Tiểu hỏa long gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại mảnh tiên vực này có tiên ma khí cùng nguyên khí dây dưa với nhau, nên khi các ngươi hấp thu nguyên khí liền không thể tránh khỏi sẽ hấp thu cả tiên ma khí vào. Dị hỏa chúng ta không cần hấp thu nguyên khí, cho nên không bị ảnh hưởng.”

Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Nhưngsao Thôn Thiên Phong lại không bị ảnh hưởng?

Các ngươi cho rằng Thôn Thiên Phong ban đầu sinh trưởng ở vị diện này?” Tiểu hỏa long có chút xem thường.

Chẳng lẽ không đúng sao?” Diệp Thạch lẩm bẩm.

Tiểu hỏa long lắc đầu: “Không phải. Thôn Thiên Phong vốn là ma trùng, nhưng lưu lạc đến vị diện này thời gian lâu, sinh sản tiếp mấy trăm, mấy ngàn đời, dần dần biến thành như vậy.

Diệp Thạch nhíu mày: “Còn có thể như vậy?!

Nếu các ngươi đến Ma giới, trong các ngươi cũng sẽ có người không chết, các ngươi có khả năng sẽ chậm rãi bị Ma giới đồng hóa, xuất hiện càng ngày càng nhiều đặc thù của Ma tộc, sau đó truyền thừa từng đời từng đời, từ từ biến thành Ma tộc. Chỉ là đáng tiếc, lần này thẩm thấu tới là tiên ma khí.

Tiên ma khí thì không được sao?” Diệp Thạch hỏi.

Ngươi cho một đứa bé ăn thần đan thì ngươi nghĩ nó chịu nổi? Tiên ma khí chính là thứ có phẩm chất vô cùng cao đấy.” Tiểu hỏa long liếc Diệp Thạch một cái, vẻ mặt ‘ngươi đúng là ngốc’.

Vậy nếu thứ này chúng ta đã vô phúc tiêu thụ, thế cách nào loại trừ không?” Mộ Thần hỏi.

Tiểu hỏa long lắc đầu: “Không biết.

Diệp Thạch thiếu chút nữa hộc máu. Tên tiểu hỏa long kia thao thao bất tuyệt nhiều như vậy, kết quả thứ mấu chốt lại để một câu ‘không biết’ là xong việc.

Mộ Thần đau đầu bóp bóp trán: “Kia thì không còn cách nào rồi.”

Có một cách, nhưng phải xem ngươi có dám hay không.” Tiểu hỏa long nói.

Cái gì?” Mộ Thần hỏi.

“Vạn vật tương sinh tương khắc, địa phương nồng đậm tiên ma khí nhất có lẽ sẽ sinh ra Khư Ma Thảo. Nếu có thể lấy được Khư Ma Thảo, luyện chế thành KMa Đan, vậy có thể sẽ thanh trừ tiên ma khí trong cơ thể các ngươi.” Tiểu hỏa long nói.

Đôi mắt Diệp Thạch sáng lên: “Nói như vậy, tìm được Khư Ma Thảo thì có thể cứu rồi.

Tiểu hỏa long đánh giá trên dưới Diệp Thạch, rồi cười nói: “Lấy cường độ thân thể hiện tại của các ngươi, một khi tiến vào địa phương nồng đậm tiên ma khí, tiên ma khí cùng nguyên khí xung đột, không qua bao lâu sẽ nổ tan xác mà chết.

Diệp Thạch: “…”

Diệp Thạch nhìn qua Mộ Thần, hỏi: “Làm sao đây?

Mộ Thần cũng bất đắc dĩ: “Từ từ sẽ đến. t nhất hiện tại chúng ta đã biết tiên ma khí là cái gì.

Trên đời này, thứ đáng sợ nhất chính là thứ không biết, bởi vì đoán không ra, cho nên càng dễ khiến lòng người sợ hãi.

Diệp Thạch gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.

Ta cảm thấy hẳn là lão tổ tông biết gì đó.” Mộ Thần nói.

Lão tổ tông?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần nói: “Đúng vậy. Dù sao lão tổ tông cũng đã sống nhiều năm, hẳn là cũng có chút hiểu biết về tiên ma khí.

Chương 375

Hai ngươi tìm ta?” Bạch Tế Tuyết ngồi xuống cạnh Mộ Thần Diệp Thạch hỏi.

Đúng vậy lão tổ tông, lão tổ tông có biết cái gì là tiên ma khí không?” Diệp Thạch hỏi trước.

“Nguyền rủa quả nhiên là tiên ma khí sao?” Bạch Tế Tuyết nhăn mày, bình tĩnh hỏi.

Mộ Thần có chút kinh ngạc nhìn Bạch Tế Tuyết: “Lão tổ tông có biết?

Bạch Tế Tuyết hít nhẹ một hơi, nói: “Sáu vạn năm trước, trong bí cảnh từng có một luyện dược sư cửu cấp trung kỳ, mà trước lúc tẩu hỏa nhập ma, hắn vì muốn làm rõ nguyền rủa là thứ gì mà không tiếc lấy thân thử nghiệm, xâm nhập địa phương nồng đậm nguyền rủa mang nguyền rủa đi nghiên cứu.

Vậy nghiên cứu ra được kết quả thế nào?” Diệp Thạch nóng lòng hỏi.

Bạch Tế Tuyết cười khổ: “Có một chút kết quả. Hắn nói nguyền rủa có nhiều chỗ rất giống nguyên khí, nói đó có thể là nguyên khí biến dị, sau này cũng có rất nhiều người đoán đó là ma khí.

Các ngươi có lẽ không rõ ràng lắm. Mấy vạn năm trước có lần Ma tộc xâm lấn, lúc ấy Ma tộc có mang ma nguyên thạch tới đây, tu luyện giả đối với khí tức ma nguyên rất kháng cự, nhưng ma nguyên lại không có dữ dằn như vậy. Bây giờ nghĩ lại, ma nguyên và nguyền rủa rất nhiều chỗ rất giống nhau.” Bạch Tế Tuyết nói.

Thật sự không còn cách nào sao?” Diệp Thạch lẩm bẩm.

Bạch Tế Tuyết cười khổ: “Nếu như có cách, ngươi cho là còn sẽ có nhiều võ thánh như vậy ở lại địa phương quỷ quái này? Ma tộc là một chủng tộc tràn đầy dục vọng chinh phục, không thể đồng hóa tất diệt sát.” Tiên ma khí có thuộc tính rất tương tự Ma tộc!

Lão tổ tông, sau đó luyện dược sư kia thế nào?” Diệp Thạch cẩn thận hỏi.

Bạch Tế Tuyết lắc lắc đầu, thở dài nói: “Hắn chết. Nguyền rủa xâm thể, điên cuồng đến chết.

Lão tổ tông, chúng ta phải đi vào trung tâm nguyền rủa, có cách gì không?” Diệp thanh hỏi.

Sắc mặt Bạch Tế Tuyết lập tức trầm xuống, chặt đinh chém sắt nói: “Không thể đi!

Diệp Thạch: “Tại sao?

Bạch Tế Tuyết siết chặt tay, “Chỗ đó, trước kia có lẽ còn có thể nghĩ cách đi vào, nhưng hiện tại nơi đó đã có rất nhiều yêu thú bị nguyền rủa ảnh hưởng.

Ch là yêu thú mà thôi.” Diệp Thạch nhướng mày nói.

Bạch Tế Tuyết nhìn vẻ mặt Diệp Thạch như vậy thì giải thích: “Ngươi căn bản không biết những yêu thú kia đáng sợ cỡ nào. Lực thích ứng của yêu thú mạnh hơn tu sĩ, có vài con yêu thú trải qua mấy vạn năm đã bắt đầu thích ứng tiên ma khí, nếu bọn nó thuận lợi chuyển hóa thành ma thú, bọn nó có thể hấp thu tiên ma khí, đạt tới thần cực!

Nếu thực sự có một ngày như vậy, người trong Vùng Cấm này căn bản không thể ngăn nổi bầy yêu thú này, có lẽ đến lúc đó, trong Vùng Cấm sẽ không còn người nào sống được.

Diệp Thạch biến sắc, “Sao có thể?”

Bạch Tế Tuyết lắc đầu, nói: “Ch là đoán mà thôi. Nếu thực sự có một ngày như vậy thì đó cũng là mấy chục vạn năm sau, bây giờ còn không cần quá lo lắng.” Bạch Tế Tuyết vừa nói xong liền chuyển, nghiêm túc nói: “Nhưng quả thật đã có yêu thú bắt đầu đồng hóa tiên ma khí, hơn nữa, Mộ Thần ta thấy Thôn Thiên Phong của ngươi đối với tiên ma khí rất thích ứng.”

Mộ Thần gật đầu: “Đúng là vậy.” Bọn họ đối với tiên ma khí tránh như tránh tà, nhưng Thôn Thiên Phong lại không hề, có vài con Thôn Thiên Phong, nguyên khí trong cơ thể tựa hồ đã từ từ chuyển hóa thành ma khí.

Tốt quá hoá lốp, ngươi phải khống chế tốt. Thôn Thiên Phong hấp thu ma khí tính tình có thể sẽ trở nên thô bạo, thậm chí có khả năng sẽ thoát ly chủ nhân khống chế, ngươi phải cẩn thận kẻo bị phản phệ.” Bạch Tế Tuyết nhắc nhở.

Mộ Thần nói: “Ta biết.” Hắn đã thu hồi Thôn Thiên Phong lại, ở nơi đây, mấy thứ này trưởng thành quá nhanh.

Bạch Tế Tuyết quay qua nói với Diệp Thạch: “Người Lăng gia đã tới đây mấy lần, mấy lần trước các ngươi vẫn luôn vội vàng làm gì đó, nên ta chắn mấy lần, nhưng nếu chắn thêm vài lần nữa, sợ rằng lão quỷ Lăng gia kia cũng sẽ đi tới đây.

Diệp Thạch: “…”

Tìm thời gian rồi các ngươi đi gặp lão gia hỏa Lăng Thương kia đi.” Bạch Tế Tuyết ngừng một chút rồi nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Vâng.

… …

Mộ Thần và Diệp Thạch từ trong cung điện Bạch Tế Tuyết đi ra không lâu, liền có chút bất hạnh gặp phải Trang Nghĩa Phong.

Trang Nghĩa Phong nhìn Mộ Thần Diệp Thạch, trong đôi mắt tràn đầy nét hung ác nham hiểm.

Trang Nghĩa Phong nhìn chăm chú hai người hồi lâu, mới căm giận ly khai.

Diệp Thạch nhìn theo Trang Nghĩa Phong: “Nhìn tay chân già cả của lão gia hỏa kia, sợ là chỉ một chút nguyền rủa nhập thể thôi thì không bao lâu lão sẽ chết.

Mộ Thần bất đắc dĩ cười: “Làm gì dễ tới vậy.” Nói như thế nào thì cũng là một võ thánh cửu tinh cơ mà. Nhưng nhìn bộ dáng lão nhân kia thì thật sự có khả năng là sắp xong đời rồi.

Diệp Thạch buồn bực nhíu mày, “Tai họa di ngàn năm. Mộ Thần, tương lai nếu cách nào đi ra ngoài, nhất định không nên mang theo bọn họ!

Tất nhiên sẽ không mang theo bọn họ, nhưng hiện tại nói chuyện này thì còn quá sớm.” Mộ Thần bất đắc dĩ nói.

Diệp Thạch mất mát hít một hơi, “Cũng đúng.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi thôi.”

Diệp Thạch gật gật đầu: “Ừm.

Mộ Thần thầm nghĩ, có lẽ hắn nên dụng tâm hơn trên Linh Tháp, Mệnh Tộc coi trọng Linh Tháp như vậy, hẳn là Linh Tháp có thêm càng nhiều công năng không được ai biết. Lấy năng lực hiện tại của hắn, hẳn là có thể thử thăng cấp Linh Tháp. Theo hắn quan sát được thì Linh Tháp tựa hồ có thể che chắn nguyền rủa.

… …

Cung điện Lăng Thương.

Các ngươi cuối cùng đã tới, ta tới cung điện Bạch Tế Tuyết tìm các ngươi mấy lần, nhưng Bạch Tế Tuyết tiền bối đều nói hai ngươi đang bế quan, có phải là do Bạch Tế Tuyết tiền bối không cho các ngươi đi?” Lăng Khởi có chút không vui hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không có không có. Là thật sự bế quan.

Mau vào đi.” Lăng Khởi nói.

Tổ tông, ta nghe nói các ngi đều nằm ngủ trong quan tài?” Diệp Thạch nhỏ giọng mà vi hỏi.

Là do lão tổ tông Lăng Thương phát hiện một loại nguyên liệu luyện khí có thể ngăn cách nguyền rủa, chsố lượng loại nguyên liệu này không nhiều, cho nên chỉ có thể tạo nhỏ một chút, cũng không tính là quan tài.” Lăng Khởi giải thích.

Diệp Thạch nói: “Thì ra là như vậy!

Ngươi có học luyện khí không?” Lăng Khởi hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch lắc đầu: “Không có.

Thật đáng tiếc, nhìn ngươi hẳn là một hạt giống học tập luyện khí tốt.” Lăng Khởi có chút ảm đạm.

Mộ Thần có học này.” Diệp Thạch kéo Mộ Thần đến trước mặt Lăng Khởi, như hiến vật quý mà nói.

Lăng Khởi đánh giá Mộ Thần, nói: “Nghe Lăng Hiển nói là ngươi đã cứu hắn, đa tạ ngươi.

Tiền bối không cần khách khí.” Mộ Thần chắp tay.

Diệp Thạch đi theo Lăng Khởi vào cung điện, Diệp Thạch đầy tò mò đánh giá chung quanh.

Nhìn thấy trong gian phòng có một quan tài trống, Diệp Thạch không khỏi híp mắt thầm nghĩ không gian thật quá chật chội, tuy rằng có thể ngăn cách nguyền rủa, nhưng mà không gian nhỏ như vậy, có muốn lăn gường cũng không thể lăn, Mộ Thần ở trên giường chính là rất thích chơi nhiều kiểu!

Y mới không muốn nằm trong thứ quỷ này đâu. Nghe nói vài vị tổ tông Lăng gia ở trong bí cảnh đều thích nằm trong quan tài.

Lăng Khởi thấy Diệp Thạch nhìn chằm chằm quan tài thì hỏi: “Quan tài kia của ta, thích không? Còn có hai bộ để đó không dùng, ngươi muốn thì cho ngươi mang về đó.

Diệp Thạch vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần.

Lăng Thương đi ra, Diệp Thạch nhìn người nọ, trong lòng nhất thời cảm nhận được vài phần thân thiết.

Đều ngồi đi.” Lăng Thương nói

Diệp Thạch cùng Mộ Thần bị vài người Lăng gia vây quanh, mấy người trò chuyện với nhau cũng khá vui.

Mộ Thần thỉnh giáo Lăng Thương không ít vấn đề về luyện khí, Lăng Thương lúc đầu còn không để bụng, từ từ trở nên thận trọng hơn.

Luyện khí thuật của Mộ Thần đã tới cửu cấp, cộng thêm bốn môn học thuật mà Mộ Thần tinh thông khác có lĩnh vực tương quan với luyện khí, nên hắn lĩnh ngộ rất sâu, có một ít vấn đề khi đề cập đến, trong nhất thời Lăng Thương thế nhưng cũng đáp không được.

Lăng Thương vẫn luôn si mê luyện khí, cho dù đã vào Vùng Cấm thì hứng thú đối với luyện khí cũng vẫn như cũ không giảm, càng nói chuyện với Mộ Thần thì càng cảm thấy có tiếng nói chung, rất nhanh, thân tôn tử như Diệp Thạch cũng bị Lăng Thương để qua một bên, Mộ Thần ngược lại cùng Lăng Thương tán gẫu đến khí thế ngất trời.

… …

Kế tiếp, Mộ Thần sống một đoạn ngày khá quy luật: tu luyện, trợ giúp Bạch gia và Lăng gia, đi theo Bạch Tế Tuyết học trận pháp, đi theo Lăng Thương học luyện khí.

Phỏng chừng là cảm thấy ra không được, trận pháp thuật cửu cấp cùng luyện khí thuật cửu cấp cũng không giúp được gì, thế nên Bạch Tế Tuyết cùng Lăng Thương không có gì bảo lưu với Mộ Thần. Dưới sự trợ giúp của hai vị học thuật đại sư cửu cấp cao cấp, trận pháp cùng luyện khí thuật của Mộ Thần đều tăng mạnh.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói nhỏ: “Trận pháp với luyện khí có phải sắp lên cửu cấp trung kỳ rồi không?

Đúng vậy.” Mộ Thần gật đầu cười.

Tuy nói vì có nguyền rủa nên Vùng Cấm khá là giống một căn nhà giam, nhưng từ phương diện khác thì nơi này cũng là một cái nhà giam không tồi. Những tri thức học thuật đó ở bên ngoài được các đại gia tộc coi như tánh mạng, nhưng ở trong này, nó chỉ là rác rưởi. Nếu như vẫn còn ở bên ngoài, năm môn học thuật của hắn chắc chắn không hề có khả năng tăng nhanh như thế.

Không biết ở nơi này, minh văn với phù chú có thể dùng không.” Diệp Thạch thì thầm.

Mộ Thần cười: “Học nhiều một chút cũng không có hại.

Mộ Thần không ngừng học trận pháp cùng luyện khí. Hắn còn tìm tòi thêm một đống sách đan thuật, minh văn, phù chú. Tuy rằng đám người Bạch Hùng Đào cảm thấy Mộ Thần cả ngày toàn nghiên cứu mấy thứ vô bổ, nhưng cũng không ngăn cản.

Thật đáng tiếc, chúng ta hiện tại ở trong Vùng Cấm, nếu như ở bên ngoài, ngươi đã có thể thử thu phục Ngũ Tháp Trung Châu rồi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần nói: “Chuyện này không vội.

Hiện tại việc cấp bách nhất là phải tăng lên thực lực. Tuy rằng Bạch Tế Tuyết nói trung tâm khu nguyền rủa rất nguy hiểm, không dễ đặt chân vào, nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Mộ Thần luôn muốn đi tới đó tìm hiểu, đương nhiên, bây giờ còn chưa phải là lúc.

Hiện tại cấp bậc của hắn là võ hoàng tam tinh. Do sợ căn cơ bất ổn, nên những đan dược tăng lên nguyên lực kia, Mộ Thần vẫn chưa dùng.

Mộ Thần cảm thấy, nếu phối hợp với đan dược, tốn thêm một năm tu luyện trong Linh Tháp, thì tu vi của hắn tăng lên tới lục tinh cũng không có vấn đề gì.

Muốn thăm dò chỗ kia thì tu vi không thể thấp, phù chú cũng không thể ít được, những yêu thú kia lợi hại bao nhiêu hắn không biết, nhưng chỉ cần hắn lấy mấy trăm tờ phù chú cửu cấp đi đập, có lợi hại cỡ nào thì cũng có thể đập chết ngắc!

Tháp Linh vỗ vỗ cánh bay quanh Mộ Thần.

Diệp Thạch nhìn Tháp Linh, nói: “Mộ Thần, sao ta lại có cảm giác Tháp Linh ngưng thực hơn vài phần nhỉ?!

Mộ Thần nói: “Đương nhiên, gần đây thăng cấp không ít lần cho nó.

Trình độ học thuật của Mộ Thần vô cùng thâm sâu, theo các môn học thuật tăng lên, ban đầu Linh Tháp ở trong mắt Mộ Thần huyền ảo vô cùng, từ từ cũng trở nên dễ hiểu.

Hình như lại béo hơn.” Diệp Thạch nói.

Ai béo?! Ngươi mới béo!!” Tháp Linh kêu gào.

Ngươi nói bậy bạ gì đó, gần đây ta gầy hơn nhiều rồi!” Diệp Thạch bất mãn nói.

Tháp Linh bay quanh Diệp Thạch một vòng, nói: “Béo chính là béo.

Mộ Thần: “

Chương 376

Bạch Hùng Đào đi tới, đưa cho Mộ Thần một cái nhẫn không gian, “Thần nhi, đây là nguyên liệu phù chú mà ngươi cần.

Đa tạ tiền bối.” Mộ Thần vội đứng lên cảm tạ.

Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần, bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn nhiều nguyên liệu phù chú như vậy làm gì?

Ta muốn nghiên cứu phù chú công kích, dùng để đối địch.” Mộ Thần nói.

Bạch Hùng Đào do dự rồi nói: “Linh thực cùng các loại nguyên liệu trong Vùng Cấm đều có nguyền rủa, tiếp xúc nguyên liệu lâu cũng sẽ lây dính nguyền rủa.

Mộ Thần gật đầu nói: “Ta hiểu, tiền bối yên tâm đi, ta sẽ định kỳ lấy ra một phần nguyền rủa trong cơ thể, như vậy sẽ không có vấn đề.

Theo Mộ Thần biết, phù chú cùng minh văn sở dĩ xuống dốc, khả năng rất lớn là bởi vì hai môn học thuật này không tránh khỏi phải tiếp xúc với nhiều vật chất có mang nguyền rủa, mấy thứ này sẽ tăng tốc độ nguyền rủa nhập thể, nhưng hắn có Thôn Thiên Phong, nên hắn không có loại băn khoăn này.

Bạch Hùng Đào: “…Ngươi có suy tính thì tốt. Đúng rồi, chuyện ngươi có thể xóa một phần nguyền rủa đã bị truyền ra ngoài.

Truyền ra? Tổ tông, có phải ngi uống nhiều rượu rồi nói cho người khác biết không đó?” Diệp Thạch trợn tròn mắt.

Đương nhiên không có, ngươi nghĩ ta hồ đồ như vậy sao. Loại chuyện này ta sao dám nói lung tung.” Bạch Hùng Đào đen mặt, tức giận nói.

Vậy chuyện này làm thế nào truyền ra được? Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

Thiên hạ không có bức tường nào không thông gió. Tuy rằng Bạch gia cùng Lăng gia đều có đúng mực, nhưng là những tên cáo già sống mấy vạn năm trong Vùng Cấm cũng không phải ăn chay.” Bạch Hùng Đào nói.

Lăng Hiển nguyên bản hết thuốc chữa, vậy mà chỉ qua một lát liền tốt hơn, lúc ấy có lẽ không có ai hoài nghi, nhưng sau mấy ngày, những người đó khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Huống chi, nhờ có Mộ Thần, trong thời gian này Bạch gia cùng Lăng gia không có ai phát tác nguyền rủa.

Sớm muộn gì cũng sẽ bị người biết tới, cũng không sao, dù gì cũng không phải chuyện xấu gì.” Mộ Thần thong dong nói.

Tin tức truyền ra thì cũng là người khác tới cầu hắn, hắn không cần sốt ruột.

Ta phải đi ra ngoài một lúc.” Mộ Thần đứng lên nói.

Đi đâu vậy?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Đi cửa hàng tạp hóa ở Trung thành, lần trước mua không ít sách ở nơi đó, đều rất hữu dụng. Ta nhớ rõ nơi đó hình như cũng còn không ít thứ hữu dụng.” Mộ Thần nói. Lần trước đi khá vội, lão nhân ở cửa hàng tạp hóa kia hẳn là cũng có không ít thứ tốt. Những tiểu quán ‘lừa nguyên thạch’ khác cũng có thể đi tới xem thử, nói không chừng cũng có hàng tốt.

Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường, thầm nghĩ ngươi đã bị lừa một lần còn không bỏ, bị lừa đến nghiện à?!

Có muốn ta đi với ngươi không? Bạch Hùng Đào hỏi.

Mộ Thần cười: “Tổ tông, ta cũng không phải tiểu hài tử mà mua vài thứ còn muốn có trưởng bối đi theo.

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Được rồi, vậy ngươi đi đi.” Biết Mộ Thần tài đại khí thô, trong Linh Tháp có tới mấy chục cái linh mạch, Bạch Hùng Đào cũng không nói thêm gì.

… …

Lão bản cửa hàng tạp hóa nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch nhất thời lắp bắp kinh hãi, âm thầm nghĩ chẳng lẽ hai người kia đến khởi binh vấn tội.

Khách quý!” Tuy rằng trong lòng do dự, nhưng lão bản vẫn cười tủm tỉm tiến lên đón, “Hai vị lần này đến đây là cần thứ gì sao?

Sách lần trước mua đều đã đọc xong rồi, còn có thứ gì khác không?” Diệp Thạch hỏi.

Lão bản run run khóe miệng, nhiều sách như vậy thế mà đều đã đọc xong rồi, Bạch Tế Tuyết lại còn không khuyên nhủ một chút luôn.

Còn có, không biết hai vị muốn loại nào?” Bạch y lão bản hỏi.

Sách học thuật cửu cấp trung cấp, cửu cấp cao cấp còn không? Sách thần thuật có không?” Diệp Thạch tùy ý hỏi.

Lão bản giật giật khóe miệng, nghĩ thầm yêu cầu thật cao. “Sách học thuật cửu cấp trung cấp, cao cấp còn có một ít, sách thần thuật thì không có.”

Không phải ngươi nói là cái gì cũng có sao?” Diệp Thạch bất mãn nói.

Lão bản: “…” Nói lung tung mà thôi, không phải mấy thương gia đều làm vậy sao?

thì lấy tới đây hết xem thử đi.” Mộ Thần nói.

Lão bản áo trắng nghe vậy, nhanh chóng lấy hết ra.

Bởi vì giá thật sự ‘rẻ’, thứ Lão bản lấy ra, Mộ Thần cơ hồ toàn bộ thu mua.

Lão bản, chỗ ngươi có Nguyên Thuỷ Minh Văn, hay Nguyên Thủy Trận Văn gì đó không?” Mộ Thần mở miệng hỏi.

Lão bản lắc đầu, cười khổ nói: “Không có.” Hắn chỉ là buôn bán nhỏ, loại hàng sa hoa này thật sự lấy không ra.

Không có sao? Ta nghe nói mấy thứ này trong Vùng Cấm có rất nhiều mà?” Diệp Thạch hỏi.

Thứ này rất khó mang đi, cho nên mấy thứ này trong cửa hàng chúng ta không có, nhưng chúng tamột phần bản đồ, các ngươi có thể tự mình đi tìm.” Lão bản suy nghĩ một chút rồi nói.

Diệp Thạch mắt sáng lên, nói: “Lấy tới đây đi.”

Lão bản vội vàng đáp: “Được được được.

Nhiều như vậy sao?!” Diệp Thạch nhìn số lượng Nguyên Thuỷ Thuật Văn đánh dấu trên bản đồ, âm thầm sợ hãi than.

Bạch thiếu vừa lòng thì tốt.” Trên bản đồ có rất nhiều địa phương nồng đậm nguyền rủa, không ai dám sớ rớ tới.

Mua xong, Diệp Thạch cùng Mộ Thần mỹ mãn rời đi.

Không ngờ lại đưa lên cửa.” Lão bản bất đắc dĩ cười, “Xem ra hai tiểu quỷ này mang theo không ít nguyên thạch tới Vùng Cấm. Thật đúng là đủ tài đại khí thô.

Nam nhân áo đen đi ra, “Bạch Diên Tinh kia đều có quan hệ với lão quái vật Bạch gia và Lăng gia, hậu trường rất cứng.

Ta nghe nói Mộ Thần kia cũng khá có khả năng, hắn có thể xóa nguyền rủa.” Lão bản áo trắng nói.

Xóa nguyền rủa? Thật hay giả vậy?” Nam nhân áo đen vội hỏi.

Lão bản cười: “Ch là có lời đồn như vậy, ai cũng không biết là thật hay giả.

Nam nhân áo đen nói: “Mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, ngươi đều nên bắt lấy cơ hội lấy lòng bọn họ, làm tốt quan hệ với bọn họ.

Ta có mà!” Lão bản nói.

Ngươi có sao?” Nam nhân áo đen liếc mắt xem thường.

Lão bản gật đầu: “Có chứ! Ta có giảm giá cho bọn họ đó.

Nam nhân áo đen: “…Ai cũng nói ngươi khôn khéo, ta lại thấy ngươi càng ngày càng ngốc.

… …

Bạch gia.

Bạch Hùng Đào trợn tròn mắt nhìn Diệp Thạch: “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn chiếu theo bản đồ này đi tìm Nguyên Thuỷ Thuật Văn?

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy. Tổ tông, ngi có đề nghị gì không?

Bạch Hùng Đào đau đầu đỡ trán: “Tiểu tổ tông ơi! Ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Bên ngoài có rất nhiều yêu thú, nguyền rủa cũng rất lợi hại.

Diệp Thạch: “Tổ tông sao lại gọi ta là tiểu tổ tông. Loạn bối phận cả rồi.

Bạch Hùng Đào hít sâu một hơi, đầy bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn không phải chính là tiểu tổ tông của ta sao? Tiểu tổ tông, ngươi yên tĩnh một chút có được không?! Coi như tổ tông ta cầu ngươi đó.

Tổ tông cầu ta làm gì? Ta yên tĩnh đã lâu rồi, yêu thú thì sao, đánh chết từng con là được, nguyền rủa cũng không có vấn đề gì, Mộ Thần sẽ giải quyết.” Diệp Thạch tự tin nói.

Bạch Hùng Đào: “…”

Ở trong mắt Bạch Hùng Đào, Diệp Thạch mới đến Vùng Cấm không đến một tháng, hẳn nên tu thân dưỡng tính, thích ứng sinh hoạt trong Vùng Cấm. Nhưng trong mắt Diệp Thạch thì y đã ở trong Linh Tháp sống hơn một năm, hẳn nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt.

Quá nguy hiểm.” Bạch Hùng Đào nói.

Sợ cái gì, ta là võ thánh tam tinh cơ mà, Mộ Thần cũng sắp tứ tinh rồi.” Diệp Thạch đắc ý nói.

Bạch Hùng Đào miễn cưỡng cười, vô luận là trước khi tiến vào Vùng Cấm hay là sau khi vào Vùng Cấm, Bạch Hùng Đào đều chưa gặp được ai tu luyện nhanh hơn Diệp Thạch với Mộ Thần.

Được rồi, nếu các ngươi nhất định phải đi, vậy ta cũng đi để bảo hộ các ngươi.” Bạch Hùng Đào nói.

Diệp Thạch bĩu môi thì thầm: “Ta có Mộ Thần bảo vệ.

Bạch Hùng Đào ôm ngực, trái tim đau quá, hắn lại còn bị ghét bỏ: “Rồi rồi rồi, Mộ Thần bảo vệ ngươi, ta bảo vệ Mộ Thần.

Diệp Thạch gật đầu: “Được rồi, nhưng mà ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu.”

Bạch Hùng Đào: “…”

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch muốn đi ra ngoài, trưởng bối Bạch gia cùng Lăng gia đều không yên lòng, vì muốn hai người an toàn, hai nhà đều phái ra hai võ thánh đi theo bảo vệ.

Dù là võ thánh Bạch gia hay là Lăng gia, bản tính đều là hiếu thắng, lúc trước sở dĩ co đầu rút cổ ở trong thành đó là bởi vì nguyền rủa, hiện giờ Mộ Thần có thể khống chế nguyền rủa, mấy người này cũng rất thích ý đi ra ngoài dãn gân.

Đi tìm Nguyên Thủy Khí Văn trước đi.” Lăng Khởi nói.

Nguyên Thủy Khí Văn gì chứ! Tìm Nguyên Thủy Trận Văn đi.” Bạch Hùng Đào nhíu mày.

Diệp Thạch bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng cãi, Nguyên Thủy Thuật Văn gì cũng đều là mục tiêu của chúng ta, tất nhiên là tìm nơi gần nhất.

Diên Tinh thật thông minh.” Bạch Hùng Đào khen.

Diệp Thạch cười: “Đó là tất nhiên.

Đám người Mộ Thần một chuyến đi ra cửa thành, khiến cho không ít người chú ý.

Võ thánh của Bạch gia cùng Lăng gia đi chung? Hai nhà này liên hợp à?

Lần này vị Bạch Diên Tinh vừa vào kia vừa có huyết mạch Bạch gia, lại có thêm huyết mạch Lăng gia, hai lão quái vật của hai tộc kia tựa hồ rất coi trọng!

Hai lão quái vật đó hình như càng coi trọng vị song tế Mộ Thần hơn.

Mộ Thần kia rất lợi hại phải không?

Ta cũng không rõ, nhưng nghe nói người này khá bí ẩn.

… …

Chương 377

Bạch gia cùng Lăng gia đều giỏi về chiến đấu, sáu người này, ai cũng thực lực hùng hậu, cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch xông lên đầu. Theo trình độ học thuật không ngừng bay lên, chiêu Hóa Vật Quy Nhất được Mộ Thần vận dụng tới lô hỏa thuần thanh. Một chiêu này vừa ra, yêu thú cấp bậc võ thánh thất tinh cũng khó tránh được.

Chiến lực kinh người của Mộ Thần khiến hai nhà Lăng Bạch liên tục sợ hãi than.

Mấy người tìm được đầu tiên chính là Nguyên Thủy Minh Văn, Mộ Thần dễ dàng dùng Linh Tháp hút Nguyên Thủy Minh Văn vào trong.

Thần nhi, cái tháp này của ngươi không tồi nha.” Bạch Hùng Đào nhìn Linh Tháp nói.

Diệp Thạch đắc ý nói: “Đó là đương nhiên. Tháp này dùng để đập người là thích hợp nhất luôn đó.” Năm đó trong Thiên Cơ Bí Cảnh, Mộ Thần chính là dùng cái tháp này đập mấy tên tình nhân của Trang Cẩn để giúp y báo thù, lúc ấy đám người Bạch gia đi theo y đều sợ ngây người luôn cơ.

Quả thật rất rắn chắc.” Mộ Thần cười cười nói.

Bạch Hùng Đào: “…”

Tình huống có biến!” Lăng Khởi dùng linh hồn lực quét chung quanh một vòng, nói.

Diệp Thạch hỏi: “Sao vậy ạ? Có gì không bình thường sao?

Lăng Khởi nhíu mày nói: “Yêu thú nhiều hơn mấy năm trước, hơn nữa có vẻ như càng sinh động hơn.

Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên: “Yêu thú có thể sinh mà, đương nhiên sẽ càng ngày càng nhiều.

Lăng Khởi nhíu mày nghĩ thật đúng là như thế. Tu luyện giả trong bí cảnh có năng lực sinh dục thấp hơn yêu thú, mà ở loại địa phương này, một tu luyện giả muốn trưởng thành cũng khó hơn yêu thú, với lại yêu thú còn dễ thích ứng với năng lực nguyền rủa hơn, thế nên nếu tình huống này vẫn tiếp diễn, Vùng Cấm sớm muộn gì cũng là thiên hạ của yêu thú.

Đến ngày nào đó, có lẽ, người trong Vùng Cấm này sẽ chính là thức ăn trong miệng yêu thú.

Kỳ thật đã từng có võ thánh cường giả suy xét tới việc này, định liên hợp lại định kỳ giết yêu thú, nhưng thực lực chỉnh thể của yêu thú lại mạnh hơn tu luyện giả, ai cũng không dám đồng ý.

Nguyên Thủy Thuật Văn ở bên ngoài khó gặp, nhưng trong bí cảnh này lại tùy ý thấy được. Ngày đầu tiên xuất môn liền thu hoạch xa xỉ, Mộ Thần thật sự vô cùng thích loại cảm giác này.

Dung hợp Nguyên Thủy Thuật Văn vào Hóa Vật Quy Nhất, chiến lực Mộ Thần lần nữa tăng lên.

Đám người Mộ Thần liên tiếp xuất môn, khiến không ít người chú ý tới.

Bạch gia cùng Lăng gia gần đây chịu khó xuất môn nhỉ.

Nghe nói là Mộ Thần muốn thu Nguyên Thủy Thuật Văn, nên Bạch gia với Lăng gia liền đi theo bảo hộ.

Ta nghe nói lần trước bọn họ đi tới chỗ Thạch Lĩnh, độ nồng đậm nguyền rủa ở chỗ kia cũng không thấp đâu! Nhưng chỗ kia có tới ba cái Nguyên Thủy Thuật Văn.

Đám người Bạch gia với Lăng cũng quá sủng Mộ Thần rồi, thứ Nguyên Thủy Thuật Văn này tuy rằng tốt, nhưng mạo hiểm như vậy cũng quá liều lĩnh.

Ngươi thì biết cái gì, Mộ Thần kia hình như có thể xóa nguyền rủa đấy.”

Nói giỡn ?!

Không biết thật không, nhưng Bạch gia với Lăng gia quả thật đã hồi lâu chưa có người phát tác nguyền rủa.

Hơn nữa các ngươi nghĩ coi, nếu như Mộ Thần không có một chút bản lĩnh thì làm sao có thể khiến cho Bạch gia với Lăng gia hồ nháo cùng hắn.”

Các tu luyện giả nhàm chán trong thành khí thế ngất trời nói chuyện trời đất, hồn nhiên không biết đám người Mộ Thần đang ở bên ngoài thăm dò Nguyên Thủy Thuật Văn rốt cục lần đầu tiên gặp phải phiền toái.

Đại lượng yêu thú chạy về hướng đám người Mộ Thần.

Mấy chục con yêu thú cửu cấp, từng con từng con đều hung hãn vô cùng.

Mộ Thần vận chuyển linh hồn lực tới cực hạn, nhắm ngay Mặc Vũ Vô Ảnh Ưng đang bay trên bầu trời.

Mặc Vũ Vô Ảnh Ưng là loại yêu thú phi hành mà tu luyện giả ghét nhất. Loại chim này có tốc độ phi hành nhanh gấp mấy lần một vị võ thánh cửu tinh toàn lực phi hành, đã vậy còn vô cùng giả dối, am hiểu đánh lén. Nếu võ thánh cửu tinh gặp phải thì cũng phải nhượng bộ lui binh.

Muốn lấy tốc độ đuổi theo Vô Ảnh Ưng là không có khả năng, chỉ có thể dùng linh hồn lực. Hồn kỹ Mộ Thần rất tốt, dùng linh hồn lực giết Vô Ảnh Ưng cũng có thể.

Có Mộ Thần kiềm chế Vô Ảnh Ưng, những người khác không còn lo lắng, lúc chiến với yêu thú cũng thoải mái không ít.

Trải qua vài canh giờ khổ chiến, mấy người thật vất vả mới thoát khỏi đám yêu thú theo đuổi không bỏ kia.

Nhìn thấy yêu thú không còn đuổi tới, Lăng Khởi thở ra một hơi, “Mẹ nó! Mấy con yêu thú kia điên rồi!

Đúng là điên thiệt.” Bạch Hùng Đào cũng nói.

Diệp Thạch vỗ vỗ ngực, vừa sợ vừa hưng phấn nói: “Thật mạo hiểm, đã lâu rồi chưa có kích thích như vậy.

Bạch Hùng Đào: “…” Kích thích!?

Lần này tiêu hao có hơi lớn, nếu không thì chúng ta nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục?” Diệp Thạch ý do chưa hết hỏi.

Lăng Khởi nhìn Diệp Thạch đầy mặt hưng phấn, liếc mắt xem thường. Không nghĩ tới Diệp Thạch lại còn muốn tiếp tục, quả nhiên nghé con mới sinh không sợ cọp, bọn họ là già rồi!

Mộ Thần ngươi cũng thật lợi hại!” Lăng Khởi nói.

Có câu ‘liệt hỏa luyện chân kim’, tuy rằng bọn họ đã sớm biết Mộ Thần lợi hại, nhưng thẳng đến khi gặp phải nguy cơ chân chính, bọn họ mới ý thức được Mộ Thần mạnh mẽ cỡ nào.

Mộ Thần đương nhiên rất lợi hại, số yêu thú Mộ Thần giết được còn nhiều hơn số thú mấy tổ tông giết được ấy chứ.” Diệp Thạch đắc ý dào dạt nói.

Bạch Hùng Đào nghe Diệp Thạch nói vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mộ Thần bất đắc dĩ trừng nhẹ Diệp Thạch một cái: “Khoa trương. Không có nhiều tới vậy, không nên nói lung tung.

Diệp Thạch ôm lấy cánh tay Mộ Thần, nói: “Thì số yêu thú ta với ngươi giết được nhiều hơn số thú mấy tổ tông giết được cộng lại.

Đám người Bạch Hùng Đào: “…”

Mộ Thần bất đắc dĩ sủng nịch nhìn Diệp Thạch: “Thạch Đầu lợi hại nhất.”

Đúng vậy, đúng vậy! Diên Tinh lợi hại nhất!” Lăng Khởi nói.

Diệp Thạch nói: “Gần đây ta lại lĩnh ngộ hai cái Nguyên Thủy Trận Văn, quả thật lợi hại hơn rất nhiều.

Nhìn thấy đoàn người Mộ Thần đi tới, đám người ở cửa thành đang đàm luận khí thế ngất trời đều im lặng.

Thẳng đến khi đám người Mộ Thần đi xa, bọn họ mới bắt đầu đàm luận lại.

Các vị tiền bối có vẻ hơi chật vật.

Hẳn là gặp được đàn yêu thú nào đó. Gần đây ngoài thành ngày càng không yên ổn, hai ngày trước có mấy vị tiền bối đi ra ngoài, sau đó không còn trở về nữa.

Ai cũng nói gần đây yêu thú sinh động hơn rất nhiều.

“Mộ Thần thật đúng là có dũng khí! Lúc này còn dám chạy ra ngoài.”

… …

Cung điện Trang Nghĩa Thiên.

Lão tổ tông, bên ngoài có lời đồn rằng Mộ Thần có thể xóa nguyền rủa.” Trang Ti Phong nói.

Lời đồn?” Trang Nghĩa Thiên có chút mệt mỏi hỏi.

Tuy rằng chlời đồn, nhưng cũng có thể tin, bởi vì Bạch gia với Lăng gia giống như đều đã được xóa nguyền rủa rồi ấy.” Trang Ti Phong nhíu mày nói.

Mộ Thần đều có quan hệ không tồi với Bạch gia và Lăng gia, nhưng với Mệnh Tộc bọn họ lại như nước với lửa. Nếu thật sự đối đầu, sợ là Mệnh Tộc bọn họ phải ở hạ phong rồi.

Trang Nghĩa Thiên cùng Trang Nghĩa Phong tuy đều là võ thánh cửu tinh, nhưng thân thể cũng đã yếu đi, nhất là Trang Nghĩa Thiên, đã sắp gần đất xa trời.

Oán hận giữa Mệnh Tộc cùng Mộ Thần Bạch Diên Tinh chất chứa quá sâu, nếu như Mộ Thần thật có thể xóa nguyền rủa, lại không chịu ra tay giúp đỡ, vậy Mệnh Tộc bọn họ…

Trang Nghĩa Thiên cúi đầu nói: “Không có tình bạn vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có ích lợi mới vĩnh viễn. Để ta đi tìm Bạch Tế Tuyết nói chuyện.

“…Lão tổ tông, Bạch Diên Tinh rất chán ghét Mệnh Tộc chúng ta.” Trang Ti Phong nói.

Không sao, ta nghĩ Bạch Tế Tuyết sẽ cho khuôn mặt già này một chút mặt mũi.” Trang Nghĩa Thiên thở dài nói.

… …

Cung điện Bạch Tế Tuyết.

Các ngươi gặp được đàn yêu thú?” Bạch Tế Tuyết hỏi Bạch Hùng Đào cả người chật vật.

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Đúng thế. May mà Mộ Thần lợi hại, bằng không có thể đã không về được.” Lúc trước Diên Tinh nói không biết là ai bảo vệ ai, quả thật không có nói sai!

Khuyên Mộ Thần mấy ngày ny đừng đi ra ngoài.” Bạch Tế Tuyết trầm tư một chút rồi nói.

Bạch Hùng Đào nói: “Mộ Thần cũng nói phải dừng tay.” Mộ Thần yên tĩnh, Diệp Thạch lại vẫn cả ngày muốn ‘đi ra ngoài chơi’, nhưng Diệp Thạch nghe lời Mộ Thần nhất, Mộ Thần nói không đi, y nhất định sẽ nghe theo.

Mộ Thần nói dừng tay?” Bạch Tế Tuyết có hơi ngoài ý muốn hỏi Bạch Hùng Đào.

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Đúng vậy. Hắn nói bây giờ muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tiêu hóa một chút thu hoạch gần đây để tăng lên thực lực.

Bạch Tế Tuyết gật gật đầu nói: “Yên tĩnh một chút cũng tốt. Đúng rồi, gần đây các ngươi ra ngoài có phát hiện chuyện gì không ổn không?

Yêu thú nhiều hơn, cũng càng ngày càng nóng nảy, hơn nữa, có vẻ như có một ít đặc thù về ma thú như trong sách cổ nhắc tới.” Bạch Hùng Đào lo lắng nói.

Đặc thù về ma thú?” Bạch Tế Tuyết đen mặt.

Vâng. Nhưng do ta không có tham dự đại chiến năm đó, nên đây ch là suy đoán lung tung.” Bạch Hùng Đào xoa ót, ha hả cười.

Bạch Tế Tuyết cau mày, sắc mặt không có một chút thư hoãn nào.

Lão tổ tông, gần đây ngài luôn mặt co mày cáu, có phải đang lo lắng chuyện gì?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Ta cảm thấy sắp có điềm, có thể nguyền rủa sắp phun trào.” Bạch Tế Tuyết hít sâu một hơi.

Bạch Hùng Đào sửng sốt, sắc mặt đại biến, “Không thể nào!

Bây giờ chỉ mới vừa có chút trông cậy vào, nếu như nguyền rủa phun trào, vậy còn sống như thế nào đây!

Nguyền rủa phun trào sẽ như thế nào?” Diệp Thạch đi tới cửa, vừa vặn nghe được mấy lời hai người nói.

Bạch Hùng Đào hít nhẹ một hơi: “Độ dày nguyền rủa trong nguyên khí sẽ nháy mắt tăng lên rất nhiều lần, nguyền rủa trong người tu luyện giả có thể sẽ đồng thời phát tác.

Bình thường yêu thú sẽ không tới gần tiểu thành, nhưng khi nguyền rủa phun trào, có khả năng sẽ có yêu thú vây thành.

Trong quá khứ từng có một lần nguyền rủa phun trào, lần đó, chết không ít người...

Bạch Tế Tuyết bổ sung thêm: “Nếu lần này thật sự nguyền rủa phun trào thì sẽ càng phiền toái hơn. Lần đó thực lực của tu luyện giả cùng yêu thú không phân cao thấp. Nhưng nhiều năm đã qua, tu sĩ bởi vì sợ chết mà từ từ mất đi nhuệ khí, thực lực yêu thú lại đang không ngừng tăng lên.

Diệp Thạch trừng lớn mắt, bọn y không xui xẻo đến vậy chứ? Xui xẻo tiến vào cái địa phương quỷ quái này thì thôi đi, còn gặp được nguyền rủa phun trào vạn năm khó thấy.

Bạch Tế Tuyết nhìn sắc mặt Diệp Thạch tái nhợt, nói: “Ngươi không cần quá lo lắng, có thể chỉta đoán sai.

Sắc mặt Diệp Thạch cũng không chuyển biến tốt đẹp hơn, “Ta… Ta đi tìm Mộ Thần.

Bạch Hùng Đào nhìn bóng dáng Diệp Thạch chật vật rời đi, bất đắc dĩ: “Hình như Diên Tinh bị dọa rồi.

Bạch Tế Tuyết nói: “Khó khăn cho y, mới có mấy tuổi lại gặp phải loại chuyện này.” Lão đời này cái gì cũng đã hưởng thụ hết rồi, giờ chết cũng không có cái gì tiếc nuối, nhưng mà Diên Tinh chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi!

Một suy nghĩ 15 thoughts on “Pháo hôi nam xứng – Chương 373-377

  1. Yên tâm, yên tâm, có Mộ Thần vạn năng ở đây thú triều không là vấn đề gì. Khéo anh còn moi được phương pháp hấp thụ nguyền rủa để tu luyện ấy chứ.

    Cảm ơn chủ nhà đã edit, hóng hóng hóng chương mới 🤩

    Thích

  2. Jun ơi, hình như Jun đăng lỗi rồi á, mình nhớ 5 chương này mình đọc rồi a, Jun kiểm tra lại lần nữa được không a?
    Huhu, mình đợi hai tuần để chỉ đọc tryện của Jun thôi á. Jun cố gắng lên nhé, vạn lần đừng drop a, yêu Jun nhiều ❤

    Đã thích bởi 1 người

  3. “Ta tận mắt nhìn thấy đến hắn cấp Lăng gia Lăng Hiển lấy máu, nhổ Lăng Hiển trong cơ thể ngũ thành tả cổ nguyền rủa nói.” Bạch Hùng Đào nói. ~>> đoạn này chưa edit nè chủ nhà

    Thích

Bình luận về bài viết này