Pháo hôi nam xứng – Chương 136 + Chương 137

Chương 136: Giao dịch một ngàn vạn nguyên thạch

Sư phụ, thực xin lỗi, ta thua rồi.” Quý Đông Thành cúi đầu nói với Tống Thừa.

Tống Thừa cười tủm tỉm nhìn Quý Đông Thành, không để bụng nói: “Không có việc gì. Đông Thành, ngươi làm đã rất tốt, đi nghỉ ngơi đi.

Quý Đông Thành gật đầu ngồi xuống trên khán đài, trong mắt Tống Thừa hiện lên vài phần hứng thú.

Lúc trước hắn đã công đạo cho Quý Đông Thành chủ động nhận thua, nhưng mà Quý Đông Thành lại náo loạn ra một trận này, xác thực ngoài dự kiến của hắn.

Tiểu tử Lục Nghiêu này cũng rất ghê gớm, bị hơn mười tờ phù chú tứ cấp oanh tạc mà không bị thương nặng, chỉ là bị thương nhẹ.

Việc này rất quỷ dị, hơn mười tờ tứ cấp phù chú, cộng lại ít nhất cũng cần ba bốn trăm vạn nguyên thạch, chỉ vì để cho Lục Nghiêu ăn cái mệt, Quý Đông Thành liền hạ vốn gốc lớn như vậy?

Tống Thừa rất rõ ràng, cái đồ đệ này của hắn, gia cảnh bình thường, sinh hoạt vẫn rất túng quẫn.

Còn có một việc càng quỷ dị, đó là linh hồn lực của Quý Đông Thành không thể nào có trình độ như vậy, không nên có thể phát động nhiều tờ phù chú như vậy trong giây lát, trên người hắn tựa hồ có pháp khí đặc biệt giúp hắn.

Quý Đông Thành luôn luôn cẩn thận lại đột nhiên mạo hiểm lớn như vậy, cái này là vì sao?

Quý sư huynh, ngươi thật lợi hại, tiểu tử Lục Nghiêu kia cư nhiên ăn mệt lớn như vậy trên tay ngươi.

Tiểu bạch kiểm kia không coi ai ra gì, hiện tại cuối cùng gặp báo ứng.

Thật chật vật! Bình thường luôn luôn giả tiên, bây giờ bị lộ nguyên hình rồi.

Y phục của hắn tựa hồ là ngũ cấp pháp khí, nếu không phải như vậy, hắn chỉ sợ là đang lỏa thể chạy trốn rồi.

Thật đáng tiếc, nếu không phải là ỷ vào quần áo, nói không chừng người thắng chính là Quý sư huynh ngươi rồi.

Khi Quý Đông Thành đang ngồi xuống nhìn lên đài, vài đệ tử lập tức chen lại đây, vui sướng khi người gặp họa mà đàm luận.

Quý Đông Thành hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm tình lại một chút, hơn mười tờ phù chú tứ cấp kia đã lấy hết linh hồn lực cùng nguyên lực của hắn, nếu không phải là hắn phản ứng nhanh, vậy thì chờ khi Lục Nghiêu phản ứng kịp mà xuống tay với hắn, nói không chừng bây giờ hắn đã chết tan sát rồi.

Quý Đông Thành cười khổ một chút, cầu phú quý trong nguy hiểm a! Nếu không phải là có tám trăm vạn nguyên thạch trên đầu, hắn tất nhiên sẽ không dám vươn tay về Lục Nghiêu, đây chính là một võ linh đó! Hơn nữa lại là nhị tinh võ linh.

Nếu như có tám trăm vạn nguyên thạch, Quý gia bọn họ hẳn là rất nhanh có thể quật khởi.

… …

Quý Đông Thành nhìn về phía đài của Mộ Thần.

Mộ Thần cùng Quý Đông Thành ra tay thập phần tương tự, đều là đem một phen tứ cấp phù chú oanh qua, bất quá Quý Đông Thành oanh một cái liền héo, Mộ Thần lại bất đồng.

Linh hồn lực của Mộ Thần xa xa vượt qua tu luyện giả cùng giai, Chúc Húc còn chưa kịp xuất kiếm đã bị Mộ Thần ném một bó phù chú oanh thành trọng thương, không đợi Chúc Húc điều chỉnh xong, Mộ Thần lần thứ hai ném thêm một bó phù chú oanh qua nữa, Chúc Húc bị oanh lung lay sắp đổ, Mộ Thần tại trong ánh mắt tràn đầy hung ác của Chúc Húc mà ném ra lần thứ ba, trực tiếp đem Chúc Húc đang trọng thương oanh ra khỏi đài chiến đấu.

Mộ Thần nhìn Chúc Húc bị oanh khỏi đài thi đấu, cười vân đạm phong khinh, khí định thần nhàn chắp tay sau lưng, “Thực lực của ta đúng là không tốt, nhưng mà ta có nhiều nhất chính là tiền!” (A, đm tuy là idol của tuôi nhưng tay cũng thật ngứa..)

Đang xem cuộc chiến trên đài, Tạ Đan Yên đầy khiếp sợ nhìn một màn này, “Mộ Thần tổng cộng ném ra bao nhiêu tờ phù chú vậy?!

Trình Uyển Bạch đánh giá một chút, “Hẳn là không ít hơn bốn mươi tờ.

Bốn mươi trương tứ cấp phù chú? Hắn từ chỗ nào có được nhiều tứ cấp phù chú như vậy?” Tạ Đan Yên trừng lớn mắt, nói thầm.

Trình Uyển Bạch cười khổ một chút, “Mộ Thần không phải là có tiền sao?

Tạ Đan Yên nhịn không được nhíu mày, cái gì gọi là dùng tiền đập chết người, đây chính là chính tông ‘dùng tiền đập chết người’ đó! Thân gia hiện tại của Mộ Thần thật sự là làm cho người ta hoa mắt.

Tứ cấp phù chú đó là dùng để bảo mệnh vào thời điểm mấu chốt, tên Mộ Thần này cư nhiên lại xa xỉ như vậy, đem tứ cấp phù chú thành rác rưởi mà ném.

Bại gia tử, cái tên bại gia tử chết tiệt này.

Thật là ác, thắng không cần võ!” Tạ Đan Yên đỏ mắt.

Trình Uyển Bạch cười khổ nói: “Sao lại có thể? Thắng là được hết.

Một võ vương đạo sư của Minh Nguyệt học viện chạy tới đây, đang muốn cứu giúp Chúc Húc, lại phát hiện Chúc Húc đã không còn thở.

Ngươi… Giết hắn?” Vị võ vương kia dữ tợn nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần vô tội cười, “Xin lỗi, ta nhất thời thu tay không được, lời Chúc Húc đồng học nói lúc trước làm cho ta rất khẩn trương, thế cho nên không nắm chắc được đúng mực.

Ngươi là cố ý!” Tưởng Phi Long tức giận nhìn Mộ Thần.

Khí thế Hùng Uy đột nhiên bạo phát, “Trước khi đấu đều đã nói rõ sinh tử do mệnh, phú quý tại trời, không có mệnh thì cũng chỉ có thể oán thực lực của mình không tốt, không oán được người khác, Tưởng Phi Long, ngươi muốn phá hư quy củ sao?

Vẻ mặt Tưởng Phi Long biến đổi vài lần, cuối cùng hung hăng liếc nhìn Mộ Thần một cái, sau đó mang theo thi thể của Chúc Húc, tràn đầy cô đơn ly khai đài thi đấu.

Hùng Uy cười lạnh, trước trận đấu Tưởng Phi Long là kêu gào hung hăng nhất, nói cái gì thất thủ trong khi đấu là vô pháp khống chế, kết quả người chết đầu tiên lại chính là đồ đệ của hắn.

Mộ Thần thản nhiên cười, thầm nghĩ: Không uổng công hắn khổ tâm cứu trị Hùng Uy, tới thời khắc mấu chốt thì lão gia hỏa này vẫn là có tác dụng không nhỏ.

Mộ Thần giết Chúc Húc là có dự mưu, không quản trận này Chúc Húc có thể thắng hắn hay không, lấy thực lực của người này chắc chắn sẽ được cho tham gia thăm dò bí cảnh, nếu người này liên thủ với Lục Nghiêu trong bí cảnh, vậy hắn sẽ phải đối mặt với hai võ linh, rất khó giải quyết, vì vậy hắn không thể không ra tay giải quyết trước một tên.

Liên Thành Không thấy Chúc Húc tử vong, khóe miệng nhịn không được xẹt qua một tia tươi cười.

Hùng Uy mi phi sắc vũ nhìn một màn này, “Chậc chậc, đồ đệ của ta thật lợi hại nha! Xuống tay hai ba phát liền đem một tên khẩu khí thì lớn mà bản lĩnh thì nhỏ đánh chết.

Hừ, chỉ biết mưu lợi.” Không Sát siết chặt tay, ánh mắt lãnh liệt nhìn Mộ Thần đang đứng trên đài.

Hắn đã công đạo cho Chúc Húc, có cơ hội phải giết chết Mộ Thần, kết quả cái tên ngu ngốc này khinh địch, đều chưa kịp xuất chiêu đã bị Mộ Thần giết chết, được việc không đủ, bại sự có thừa.

Ở trên đài, Mộ Thần chắp tay sau lưng, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, thoạt nhìn thần thái phi dương, khí chất bất phàm.

Trái lại, Lục Nghiêu lại là một thân chật vật, tóc tai tán loạn, khi so sánh hai người với nhau liền cao thấp lập ra.

Mưu lợi? Đây là cái cách nói gì? Bất kể thế nào thắng chính là thắng, thắng chính là thực lực.” Hùng Uy không cho là đúng nói.

Không Sát nhìn Mộ Thần, trong mắt tràn đầy sát khí.

Cái tên lúc trước lên đài luận võ với Lục Nghiêu, cũng giống như bộ dạng của Mộ Thần, hai người đều ra tay như nhau, không biết là do cao tầng Thánh Tinh học viện sai sử, hay là tự Mộ Thần làm ra.

Chiến lực của Diệp Thạch rất cao, đối thủ của hắn đã bị Diệp Thạch thuần thục dùng roi vứt khỏi đài.

Trang Du cũng rất nhanh thắng được, đài của Trang Du ở bên cạnh Diệp Thạch, đối thủ của Trang Du là một cửu tinh võ sư.

Diệp Thạch nguyên bản cảm thấy phần thắng của Trang Du không lớn, nhưng mà rất nhanh Diệp Thạch liền phát hiện sự tình không đơn giản như vậy, đối thủ của Trang Du giống như là thất hồn lạc phách vậy, liên tục phát huy thất thường, cuối cùng mạc danh kỳ diệu mà thua trận.

Diệp Thạch nghiêm túc đánh giá lại Trang Du, hắn cảm thấy Trang Du nhất định là một yêu tinh, nam nhân gặp được hắn liền sẽ bị mê hoặc thần hồn điên đảo.

… …

Đấu võ thì Thánh Tinh học viện thắng được năm tràng, viện trưởng Liên Thành Không nhìn thấy kết quả như thế thì rất là vừa lòng, thực lực của Thánh Tinh xa xa không bằng Minh Nguyệt học viện nhưng lại có thể bất phân thắng bại, đó đã rất không dễ dàng.

Liên Thành Không coi như vừa lòng, nhưng Không Sát lại không hài lòng.

Dựa theo dự tính của Không Sát thì Minh Nguyệt ít nhất có thể thắng bảy tràng, nào biết, bởi vì Chúc Húc khinh địch mà đem mệnh bồi lại, còn tên đệ tử đối trận với Trang Du lại xảy ra vấn đề, bại bởi một người có thực lực kém hơn mình không ít.

Khi trận đấu chấm dứt thì Không Sát liền âm trầm phẩy tay áo bỏ đi.

Trong đại sảnh, tất cả đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt học viện đều tụ tập lại.

Mấy đệ tử trong trận võ đấu sơ suất quá, chỉ có được năm cái danh ngạch, kế tiếp là so đấu học thuật, tất cả mọi người chú ý một chút lên cho ta.” Không Sát lạnh lùng nói.

Đồng Dao Dao cau mày, nàng vốn cho rằng lấy thực lực Minh Nguyệt học viện bọn họ, liền tính không thể toàn thắng thì thắng được bảy tám tràng cũng không thành vấn đề, không ngờ Chúc Húc có thực lực gần với Lục Nghiêu cư nhiên lại bị người ta phất tay hai ba cái là oanh chết, chiến lực của Diệp Thạch cũng không tồi, nhưng oan uổng nhất chính là một trận của Trang Du kia.

Đồng Dao Dao âm thầm nhìn thoáng qua Lục Nghiêu, Đối thủ của Trang Du là Kim Thạch Vũ, lấy thực lực của Kim Thạch Vũ thì đối phó với một bát tinh võ sư hẳn là rất dư dả, chỉ là, hắn lại cố tình thua?! Mà phi thường khả nghi chính là, tại trước khi trận đấu bắt đầu thì Lục Nghiêu đã một mình đi tìm Kim Thạch Vũ.

Lục Nghiêu sư huynh sẽ không sắc lệnh trí hôn, vì lấy lòng Trang Du mà để cho Kim Thạch Vũ cố ý thua đi? Đồng Dao Dao lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng không thực tế này vứt đi ra khỏi đầu.

Trong trận đấu thuật viện, ai mà lại khinh địch hay phớt lờ làm cho thua trận, thì đừng trách học viện không khách khí với các ngươi.

Đồng Dao Dao đang ở bên cạnh suy nghĩ miên man thì thanh âm đạo sư đột nhiên tại trong đầu nàng vang lên, Đồng Dao Dao làm theo mọi người, cuống quít xác nhận.

Lục Nghiêu, cái tên Mộ Thần kia so với trong tưởng tượng lại càng khó giải quyết, ngươi chú ý chút đi.” Không Sát nghiêm túc dặn dò Lục Nghiêu nói.

Lục Nghiêu cũng nghiêm túc gật đầu, nhớ tới Quý Đông Thành, Lục Nghiêu liền nghẹn một bụng hỏa, một con kiến mà hắn căn bản không để vào mắt lại làm cho hắn xấu mặt như vậy, Lục Nghiêu rất rõ ràng, người chân chính muốn đối phó với mình là một người khác, người kia rất có thể là Mộ Thần.

Bất kể thế nào, Quý Đông Thành cùng Mộ Thần, hắn một người đều sẽ không bỏ qua.

… …

Trang Du cõi lòng đầy tâm sự đuổi đi mấy đồng học tiến đến chúc mừng, trốn vào phòng.

Trước trận đấu, hắn đã từng ngẫu nhiên nói qua với Lục Nghiêu, hắn không có tin tưởng thắng được trận đấu, nhưng lại không muốn thua, không muốn mất mặt, không muốn làm sư phụ thất vọng, càng không muốn cho người khác cảm thấy hắn kém Diệp Thạch.

Lúc ấy Lục Nghiêu đã nói với hắn, có Lục Nghiêu ở đây thì hắn sẽ không thua, quả nhiên là hắn không có thua.

Trang Du nhẹ hít một hơi, người hôm nay cùng hắn đối chiến tựa hồ căn bản không dùng hết toàn lực, hẳn là do Lục Nghiêu phân phó đi, Lục Nghiêu cư nhiên vì mình mà hy sinh hai cái danh ngạch, trong lòng Trang Du không khỏi dâng lên một cỗ cảm động cùng áy náy.

Trang đồng học, Lam Nhược Phong đồng học tới.

Trang Du nhíu mày, nói: “Kêu hắn đi đi, ta không muốn gặp hắn.

Trang Du còn đang đắm chìm bên trong Lục Nghiêu thâm tình có tình có nghĩa, trong lòng không khỏi đối với Lam Nhược Phong “Lòng dạ khó lường” bài xích thêm mấy phần.

Lam Nhược Phong nghe nói Trang Du thắng trận đấu thì tỉ mỉ chuẩn một bàn đồ ăn, muốn tìm hắn chúc mừng một chút, thuận tiện làm dịu đi quan hệ của hai người, nào biết Trang Du ngay cả gặp cũng đều không nguyện ý.

Lam Nhược Phong siết chặt tay, trước kia có Mộ Thần, sau lại có Lục Nghiêu, khi nào thì mới là ngày hắn nổi danh đây? Nếu hai người kia đồng quy vu tận thì tốt rồi.

Lam Nhược Phong nhìn vào biệt viện của Trang Du, trong lòng dâng lên một cỗ tự giễu.

Trang Du đã sớm muốn rời khỏi mình rồi đi? Chỉ là Mộ Thần không thích hắn, cho nên hắn vẫn luôn miễn miễn cưỡng cưỡng đi theo bên mình. Hiện giờ lại xuất hiện một người có thể so sánh với Mộ Thần, hắn liền không thể đợi được mà quăng đi mình.

Lam Nhược Phong càng nghĩ càng hận.

Chương 137: Nắm chắc

Khi trận đấu chấm dứt thì Mộ Thần đã bị đan viện viện trưởng gọi đi, sau đấu võ một ngày chính là đấu đan, Lộ Hàn đã sớm lòng nóng như lửa đốt rồi.

Mộ Thần, ngươi hôm nay thắng được rất đẹp!” Lộ Hàn ngồi đối diện Mộ Thần, nghiêm túc đánh giá Mộ Thần.

Mộ Thần uống một ngụm trà, không để bụng nói: “Đa tạ viện trưởng ngài khích lệ, kỳ thật rất nhiều người đều nói ta thắng rất vô sỉ, ta thẹn trong long a!

A, không không không, làm gì có? Ta cảm thấy biểu hiện của ngươi rất tốt, phi thường tốt, đã dương uy danh của Thánh Tinh học viện chúng ta lên.

Lộ Hàn phi thường có ý kiến đối với Sư Tử Ngọc tự tiện đem đối thủ của Mộ Thần đổi thành Chúc Húc, dù sao sau đấu võ chính là đấu đan, Mộ Thần nếu như tại trong trận đấu võ bị trọng thương, vậy hắn căn bản sẽ không tham gia đấu đan được, thậm chí trận đấu của phù viện, minh văn viện, trận pháp viện hắn cũng không tham gia được.

Nếu như vậy, hết thảy tính toán của bọn họ đều sẽ như nước chảy về biển đông.

May mắn Mộ Thần thắng rất dễ dàng, thật sự rất dễ dàng! Có tiền thật tốt nha! Ta dùng tiền đến đập chết ngươi, là cỡ nào khí phách!

Ngươi lấy ở đâu ra nhiều phù chú như vậy?

Mua.” Mộ Thần thản nhiên trả lời.

Lộ Hàn có chút không tin tưởng Mộ Thần, tứ cấp phù chú không phải là hàng thông thường, cũng không dễ mua, trên tay Mộ Thần lại xuất hiện nhiều như vậy, trước kia cũng không lộ ra một chút tiếng gió nào, cũng không biết là hắn đến tột cùng là xuống tay mua khi nào.

Vậy phù chú của Quý Đông Thành đồng học kia là ngươi cùng hắn đi mua?” Lộ Hàn đầy hưng trí mà hỏi.

Rất nhiều người Minh Nguyệt học viện đều đang suy đoán, Quý Đông Thành ra tay làm cho Lục Nghiêu ném đi mặt mũi lớn là bút tích của viện trưởng.

Lộ Hàn rất rõ ràng, viện trưởng là một tên keo kiệt, vì một trận đấu phải thua, hắn không có khả năng lấy ra bút tích lớn như vậy, không phải là viện trưởng, lại càng không phải là vài võ vương trong học viện, nếu phải nói rõ trong học viện còn có ai có loại tài lực kia, vậy thì chỉ có Mộ Thần, nhưng mà Mộ Thần vì sao phải làm như vậy?

Mộ Thần híp mắt, một đám cáo già trong học viện, một con so với một con lại càng giảo hoạt, hắn làm những chuyện đó cũng không thể gạt được đám người kia! Bất quá, không thể gạt được thì thôi, hắn cũng không quan tâm.

Viện trưởng, ngươi tìm ta chính là muốn hỏi mấy chuyện đó? Nếu ngươi chỉ muốn nói với ta mấy cái này, vậy ta cáo từ.” Mộ Thần lười biếng, trong con ngươi hiện lên tia lãnh đạm.

Lộ Hàn xấu hổ cười, “Không không, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có mấy thành nắm chắc đối với trận đấu ngày mai?

Mười thành.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Ánh mắt Lộ Hàn quỷ dị nhìn Mộ Thần, hắn vẫn luôn cảm thấy tiểu tử Mộ Thần này rất khiêm tốn, có vẻ như hắn đã nhìn lầm.

Có nắm chắc như vậy? Thực lực của nha đầu kia cũng rất bất phàm đó.” Lộ Hàn hơi trêu tức nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần thản nhiên dựa vào ghế, mười ngón giao nhau, vân đạm phong khinh nói: “Ta không có khả năng thất bại, bởi vì ta đã là tứ cấp luyện dược sư, theo ta được biết, Minh Nguyệt học viện chỉ có hai vị tam cấp luyện dược sư.

Lộ Hàn lập tức đánh nát chén trà trong tay, mạnh mẽ đứng lên, “Ngươi nói cái gì? Ngươi đã là tứ cấp luyện dược sư?

Mộ Thần bình tĩnh gật đầu, “Đúng.

Là chuyện khi nào?!” Lộ Hàn run run hỏi.

Mấy ngày trước.” Mộ Thần không chút để ý nói.

Lộ Hàn không dám tin nhìn Mộ Thần, quái thai! Người này làm sao, làm sao có thể nhanh như vậy đã thăng cấp lên tứ cấp luyện dược sư?

Mộ Thần thản nhiên nhìn Lộ Hàn, hỏi: “Viện trưởng, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có việc gì thì ta đi đây.

Không có.” Lộ Hàn khô khan nói.

Vậy ta cáo từ.” Mộ Thần đứng lên, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua cửa phòng sau lưng Lộ Hàn, nâng bước đi ra ngoài.

Mộ Thần ly khai một hồi, Lộ Hàn mới nhẹ hít một hơi, nói: “Xuất hiện đi.

Lam Nhược Phong siết chặt tay, từ bên trong gian phòng phía sau Lộ Hàn đi ra, sắc mặt hết sức khó coi.

Lộ Hàn nhẹ hít một hơi, Lam Nhược Phong cũng là nhân tài, đáng tiếc tại trước mặt quái vật nghịch thiên như Mộ Thần thì thật sự là có chút không đủ nhìn.

Trận đấu ngày mai, ngươi phát huy hết sức là được, không cần cho mình áp lực quá lớn.” Lộ Hàn nghiêm túc dặn dò.

Lam Nhược Phong siết chặt tay, cung kính gật đầu.

Lộ Hàn thở dài nhìn bóng dáng Lam Nhược Phong, Lam Nhược Phong nếu như không thể tự mình đột phá khúc mắc, chỉ sợ đời này đều chỉ có thể là một luyện dược sư tam cấp.

Vừa rồi Mộ Thần tựa hồ đã phát hiện ra Lam Nhược Phong đang ở phía sau cửa, Lộ Hàn thập phần hoài nghi, câu nói hắn ‘đã là tứ cấp luyện dược sư’ kia của Mộ Thần, là vì phá hủy tín niệm của Lam Nhược Phong nên mới cố ý nói cho Lam Nhược Phong nghe.

Mộ Thần này thoạt nhìn rất ôn hòa rộng lượng, nhưng mà tựa hồ bụng dạ rất hẹp hòi.

Chúc Húc bị hắn oanh chết, mà Quý Đông Thành làm như vậy với Lục Nghiêu hơn phân nửa cũng là do Mộ Thần sai sử, nếu không Quý Đông Thành sẽ không có lá gan lớn như vậy.

… …

Mộ Thần, ngươi đã về rồi!” Diệp Thạch tràn đầy vui mừng khi nhìn thấy Mộ Thần.

Thạch Đầu, ngươi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nha!” Trên mặt Mộ Thần lộ ra ý cười.

Diệp Thạch gật đầu nói: “Ta từ bên ngoài mua về để chúc mừng. Mộ Thần, ngươi thật lợi hại nha, ba chiêu đã đem cái tên ngốc nói khoác mà không biết ngượng kia đánh chết, tất cả mọi người đều nói ngươi rất soái, rất uy phong đấy.

Mộ Thần có chút hồ nghi, cười hỏi: “Thật sự?

Đúng thế!” Tuy rằng cũng có người nói Mộ Thần rất vô sỉ, rất không từ thủ đoạn, nhưng mà những người đó đều là do ghen tị Mộ Thần mới nói thôi, không cần tính vào.

Không nói cái này nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần gật đầu ngồi xuống, “Lão nhân bên đan viện tìm ngươi làm gì vậy?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Viện trưởng lo lắng trận đấu ngày mai nên tìm ta hỏi thử.

Lão viện trưởng kia thật đúng là luôn buồn lo vô cớ a! Có Mộ Thần ngươi thì làm sao có thể thất bại?” Diệp Thạch tràn đầy tin tưởng nói.

Mắt đan viện viện trưởng đều mờ rồi, nào như Thạch Đầu ngươi nhìn rõ mọi việc..

Hai người đang nhàn nhã đang ăn cơm thì Phú Nguyên Bảo vội vã đi đến.

Sao ngươi lại tới đây?” Ánh mắt Diệp Thạch không tốt nhìn Phú Nguyên Bảo.

Ta là tới đưa tư liệu trận đấu tiếp theo cho Mộ Thần.” Phú Nguyên Bảo bồi khuôn mặt tươi cười nói.

Diệp Thạch đảo mắt, “Lấy đến cho ta xem.”

Phú Nguyên Bảo ân cần đem tư liệu trên tay đưa cho Diệp Thạch.

Chiểu cao? Cân nặng? Số đo ba vòng? Ngươi điều tra thật cẩn thận!” Diệp Thạch cười lạnh nói.

Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười, lập tức nghiêm mặt nói: “Diệp thiếu, ta là thương nhân có đạo đức nghề nghiệp, đạo đức nghề nghiệp của ta yêu cầu ta làm chuyện gì cũng phải làm toàn diện, đã tốt thì phải tốt hơn.

Diện mạo Đồng Dao Dao này không tầm thường, là nữ thần của Minh Nguyệt học viện, ở Minh Nguyệt học viện cũng có rất nhiều nam sinh đang theo đuổi nàng, bất quá cô nàng này lại nhìn trúng Lục Nghiêu.” Phú Nguyên Bảo u oán thở dài.

Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Ở Thánh Tinh học viện thì đại bộ phận nữ hài tử ưu tú đều nhìn chằm chằm vào Mộ Thần, ở Minh Nguyệt học viện thì nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu, thật là, đám nữ hài tử này sao lại không phát hiện ra trên đời này còn có một vị thiếu niên ưu tú như hắn đâu!

Diệp Thạch nâng cằm bĩu môi, nói: “Nha đầu kia thật không có ánh mắt, lại đi thích cái tên hỗn đản Lục Nghiêu đó, không ánh mắt như vậy thì thực lực luyện đan phỏng chừng cũng không khá hơn chút nào.” Đối với Lục Nghiêu tương khắc Mộ Thần, Diệp Thạch luôn cảm thấy có chút chán ghét.

Đồng Dao Dao mới mười sáu tuổi đã có thể luyện chế thuần thục bốn loại tam cấp đan dược, người Minh Nguyệt học viện đều cảm thấy nàng có thể trở thành ngũ cấp luyện đan đại sư.” Phú Nguyên Bảo nói.

Mới bốn loại mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.” Diệp Thạch không để bụng nói.

Phú Nguyên Bảo nhìn trộm Mộ Thần một cái, sắc mặt Mộ Thần rất bình tĩnh, tựa hồ một chút cũng không có đem Đồng Dao Dao để vào mắt.

Mập mạp, ngươi tự xưng là Bách Sự Thông, không có chuyện gì ngươi tra không được, không bằng ngươi đi điều tra thử xem, Trang Du có biết yêu thuật hay không?” Diệp Thạch bỗng nhiên ngưng trọng nói.

Phú Nguyên Bảo có chút không hiểu nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Diệp đồng học, ngươi sao lại nghĩ như vậy?

Thật sự rất quỷ dị nha! Tên đối thủ kia của Trang Du có thực lực cao hơn hắn, nhưng mà thời điểm hắn đánh với Trang Du quả thực giống như bị mất hồn, như sợ đánh đau Trang Du vậy.” Diệp Thạch cau mày, hắn còn muốn tìm cơ hội đem Trang Du xử lý đấy, Trang Du nếu như thật sự có yêu thuật quỷ dị như vậy, phần thắng của hắn sẽ rất thấp!

Mộ Thần uống một hớp rượu, âm thầm nghĩ: Không phải là do ánh sáng nhân vật chính quấy phá đi?

Phú Nguyên Bảo suy nghĩ nói: “Kỳ thật, ta cảm thấy Trang Du có thể thắng trận không phải là do hắn biết yêu thuật, mà là có nguyên nhân khác.

Có nguyên nhân gì?” Diệp Thạch gấp gáp hỏi.

Ta nghe được, tại trước khi trận đấu bắt đầu, Lục Nghiêu đã đi gặp tên đối thủ của Trang Du, Lục Nghiêu không phải là rất thân cận với Trang Du sao?

Lục gia là đại gia tộc ở Fred đế quốc, trong gia tộc bọn họ thậm chí có trưởng bối cấp bậc võ hoàng tồn tại, nếu Lục Nghiêu muốn Trang Du thắng, Trang Du sẽ có thể thắng…” Trong mắt Phú Nguyên Bảo hiện lên vài tia tinh quang, cả người toả sáng một loại thần thái dị thường.

Diệp Thạch trừng mắt nhìn, có chút không hiểu được, “Ngươi rốt cuộc đang nói gì đấy?

Mộ Thần vuốt ve nhẫn trên tay, nói: “Ý của ngươi là, Lục Nghiêu vì lấy lòng Trang Du mà cố ý tạo áp lực cho đối thủ của Trang Du, để hắn thua trận tỷ thí đó?

Diệp Thạch ngẩn người, “Sao có thể?” Nếu Lục Nghiêu làm như vậy thì đó không phải là ăn cây táo, rào cây sung sao, người nọ không đến mức như thế đi?

Mộ Thần không để bụng cười cười, sao lại không có khả năng? Lục Nghiêu vì Trang Du mà hy sinh hai cái danh ngạch của Minh Nguyệt học viện, tên Trang Du này hẳn là đã cảm động tột đỉnh rồi đi.

Bỏ một trận đấu nhưng lại có thể mượn sức võ giả có thiên âm thân thể và bát cấp tư chất, rất có lợi.

Diệp Thạch khẽ đảo mắt, bát quái hỏi: “Mập mạp, chuyện Lam Nhược Phong và Trang Du chia tay là bọn họ đang giận dỗi nhau hay là thật sự chia tay?

Thật sự là chia tay, nghe nói Trang Du là thiên âm thân thể, nhưng Lam Nhược Phong lại ra tay che dấu thể chất của Trang Du, sau khi Trang Du biết đã cảm thấy Lam Nhược Phong rắp tâm bất lương, liền chia tay với hắn.

Thiên âm thân thể là cái gì?” Diệp Thạch ngạc nhiên hỏi.

Thiên âm thân thể là một loại thể chất đặc biệt, cùng người có được thiên âm thân thể song tu thì tiến độ tu luyện có thể đề cao hơn rất nhiều, nghe nói, người thứ nhất phá vỡ thiên âm thân thể sẽ có được chỗ tốt nhiều nhất, chỉ là không biết Trang Du bây giờ có còn trong trắng hay không.” Phú Nguyên Bảo sờ sờ cằm, tinh quang trong mắt lóe ra.

Diệp Thạch cau mày, đại lượng tin tức mạnh mẽ xông vào trong đầu Diệp Thạch, Diệp Thạch chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.

Thì ra tiểu tử kia có loại thể chất đặc biệt này! Khó trách Lam Nhược Phong khẩn trương canh chừng hắn như vậy, ta thấy Lam Nhược Phong người này hơn phân nửa đã đắc thủ.” Diệp Thạch suy nghĩ nói.

Mộ Thần híp mắt hỏi: “Ngươi làm sao lại biết Trang Du có được thiên âm thân thể?

Thời điểm Trang Du cùng Lam Nhược Phong cãi nhau thì bị những người khác nghe được.” Kim Nguyên Bảo xấu hổ nói.

Hai người kia cũng quá kỳ quái, cãi nhau cũng không biết tìm cái địa phương không có người rồi cãi sao?” Diệp Thạch phiên cái xem thường nói.

Mộ Thần cười lạnh “Sao ngươi không nghĩ là Trang Du cố ý để người khác biết?

Hắn sao phải làm như vậy?” Diệp Thạch không hiểu.

Mộ Thần nhún vai, nếu Trang Du là người mang loại thể chất đặc biệt này, vậy giá trị con người của hắn sẽ được đề cao.

Huống hồ, Trang Du nếu không có lý do đã bỏ Lam Nhược Phong, người không biết chuyện sẽ không khỏi cảm thấy Trang Du rất bạc tình, nhưng mà cái chìa khóa của Trang Du là bởi vì Lam Nhược Phong mơ ước thể chất của hắn. Nếu có lý do để bỏ Lam Nhược Phong, vậy đó đều là Lam Nhược Phong không đúng.

Xem ra, Lam Nhược Phong liền chuẩn bị trở thành pháo hôi.

Một suy nghĩ 9 thoughts on “Pháo hôi nam xứng – Chương 136 + Chương 137

  1. Haha, em lại thấy hành động dùng lấy tiền đè người như vậy đặc biệt ngầu. Cái gì không mua được bằng tiền thì mua bằng rất nhiều tiền thôi =))))) Nghi ngờ Mộ Thần lên tứ cấp hết các kỹ năng rồi :3

    Đã thích bởi 10 người

Bình luận về bài viết này